Một con cự mãng thông thiên màu trắng đang bay lơ lửng trên một ngọn núi không rõ độ cao hay hình dạng. Xung quanh là vô số sương đen vờn quanh, âm khí cùng sát khí vô cùng nặng. Thật sự rất hiếm thấy.
Cảnh giới của con cự mãng này đã ở trên Yên Diệt Cảnh, dưới Thần Vô Chỉ Cảnh, thực lực đạt tới nửa bước đại năng siêu cấp.
Sức mạnh như vậy mà đặt ở trong Hạo Nhiên đại thế giới thì cũng là bá chủ một phương rồi.
Đồng tử thẳng đứng, lạnh như băng của con cự mãng trắng nhìn thẳng Tiêu Trần, lưỡi rắn đỏ tươi phát ra những tiếng xì... xì
"Quả nhiên là truyền thừa." Tiêu Trần gật đầu, thần thức rút ra khỏi nọc độc.
Có lẽ con cự mãng trắng này đại yêu nên truyền thừa này không thích hợp với các chủng tộc khác ngoài Yêu tộc.
Chẳng qua con hàng này có tí cực đoạn, cho nên có khi ngoài Xà tộc ra thì mấy yêu vật khác cũng đừng hòng xơ múi được thừa truyền này.
Nếu đã không thích hợp để con người sinh sống thì Tiêu Trần cũng không mất thời gian ở đây nữa. Hắn lấy nọc độc rồi rời khỏi mảnh đại lục này, quay lại La Bàn Rừng Rậm.
Tiêu Trần quay lại La Bàn Rừng Rậm, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của mọi người.
Hắn lắc đầu nói: "Đại lục này đã bị kịch độc ăn mòn, không có bất kỳ sinh vật nào, không thích hợp để co người sinh sống."
La Bàn Rừng Rậm tiếp tục lên đường. Sau khi bay được năm, sau tiếng nữa thì gặp mảnh mảnh đại lục thứ hai.
Phóng to hình ảnh, một phần của mảnh mảnh đại lục đập vào mắt mọi người.
Ở đây có rừng rậm tươi tốt với đủ loại động vật vui vẻ chạy nhảy. Mọi thứ trông có vẻ rất hài hòa, trật tự.
Hơi thở của mọi người trở nên dồn dập hơn, môi trường của mảnh đại lục này nhìn rất giống với Địa Cầu, thậm chí so với Địa Cầu thì còn tốt hơn nhiều.
"Tiểu huynh đệ, mảnh đại lục này nhìn có vẻ không tệ đâu. Chắc là được đấy."
Thanh Y thật sự không nhịn được, lên tiếng hỏi.
"Lão già họm hẹm kia, gọi ai là tiểu huynh đệ đấy?" Tiêu Mỹ Lệ nhảy lên đầu Thanh Y, túm tóc anh ta giật loạn xạ.
Tóc Thanh Y bị nhổ không ít, khiến mọi người nhìn thôi mà cũng cảm thấy tê hết cả da đầu.
"Mỹ Lệ." Tiêu Trần nhẹ nhàng gọi.
"Ò!" Tiêu Mỹ Lệ không tình nguyện bay sang một bên, thỉnh thoảng vẫn dùng ánh mắt hung hăng lườm mọi người.
Thanh Y thực sự rất oan ức, chỉ nói một câu thôi mà tóc anh ta đã mất cả mảng. Nếu nói thêm vài câu chắc đường mép tóc của anh ta sẽ gặp nguy luôn quá.
Tiêu Trần nhìn mảnh đại lục kia rồi nói: "Tôi đi xem thử."
Nói xong hắn đã lắc mình hóa thành một luồng sương đen, biến mất tại chỗ.
Nhìn Tiêu Trần rời đi, Tiêu Mỹ Lệ cười âm hiểm.
"Đã đến lúc đám nhà kê các người học cách lễ phép rồi."
Mọi người sợ đến mức mặt mũi xanh lè, không biết con quạ đen này đang định làm gì.
...
Tiêu Trần đi trên mảnh đại lục. Ở đây có chim hót hoa nở không khí trong lành, có vẻ là một nơi thích hợp để sinh sống.
Nhưng hắn lại có cảm giác rất kỳ lạ: hình như đây chỉ là sự hài hòa bề ngoài mà thôi. Ẩn dưới vẻ hài hòa này chính là một mối nguy hiểm kinh khủng.
Trực giác là vũ khí cực mạnh của Tiêu Trần. Trước khi trở thành Đại Đế, trực giác đã giúp hắn thoát khỏi rất nhiều tình huống sinh tử.
Cho đến tận bây giờ, Tiêu Trần vẫn sử dụng trực giác của mình như một tài liệu tham khảo quan trọng nhất.
Tiêu Trần đang đi trên đồng cỏ tràn đầy sức sống. Rất nhiều loại động vật trước đây hắn chưa từng thấy đang chạy băng băng phía trên.
Dường như đây là lần đầu tiên những động vật này nhìn thấy con người. Chúng không hề sợ Tiêu Trần một chút nào, ngược lại tất cả đều tò mò nhìn chằm chằm vào hắn.
Có hai con vật trông giống như nai nhưng có bộ lông trắng tinh đang từ từ tiến đến gần Tiêu Trần, vẻ mặt ngơ ngác.
Tiêu Trần vẫy tay với hai con nai. Rõ ràng là mấy con hàng này hiểu ý nên mới chạy đến bên cạnh Tiêu Trần nhanh như chớp, thân mật cọ xát vào bàn tay đang vươn ra của hắn.
Tiêu Trần quan sát kỹ cơ thể của chúng. Không có vấn đề gì, cũng không có ký sinh trùng.
Nhưng cảm giác kỳ quái kia cứ lởn vởn trong lòng, Tiêu Trần biết nơi này nhất định không yên tĩnh như vẻ bề ngoài.
Tiêu Trần không vội kết luận mà quyết định ở lại đây một lát xem đến cùng là có vấn đề gì.
Tiêu Trần lặng lẽ bước đi trên cánh đồng hoang, hai con vật ngốc nghếch vẫn đi theo sau lưng hắn.
Hai con vật cứ loanh quanh sau lưng Tiêu Trần, thỉnh thoảng còn tìm được một ít trái cây, ngậm trong miệng đem đến cho Tiêu Trần ăn.
Tiêu Trần nhận những trái cây đó, cũng không có gì đặc biệt.
Linh khí ở đây chỉ ở mức bình thường, so với linh khí trên Địa Cầu thì kém hơn rất nhiều nên cũng không thể sinh ra thiên tài địa bảo nghịch thiên gì cả.
Tiêu Trần thấy hơi nghi ngờ, nơi này không giống với mảnh mảnh đại lục đầu tiên mà hắn gặp, bị kịch độc ăn mòn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận