Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1575: Ngươi liếc ta đúng không

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Này, ta đã từng hỏi không ngừng, khi nào thì ngươi theo ta, nhưng ngươi luôn cười nhạo ta hai bàn tay trắng..."
Kỳ Nha nghe bài hát này, toàn thân nổi da gà, buồn nôn.
Đây là cách hát điển hình cho cái chết.
Tiếp theo, Kỳ Nha lạnh từ đầu đến chân, lần này không phải là buồn nôn mà là sợ hãi.
Một hình ảnh quỷ dị hiện ra trước mặt hắn ta.
Một mảnh phiến lá xanh biếc, hai nam hai nữ ngồi trên đó, không đúng hẳn là hai nam ba nữ.
Bởi vì một tên tao khí, dưới ổ còn kẹp lấy một đứa nhỏ.
Cái này xem ra không có chuyện gì, mấu chốt là cái lá này cách Kỳ Nha quá gần, chỉ cách ba thước mà thôi.
Chiếc lá nhẹ nhàng lướt qua Kỳ Nha, nếu không phải tiếng ca gào khóc thảm thiết, Kỳ Nha căn bản không phát hiện được phiến lá này.
Đây là cái khái niệm gì, một Ngụy Đế, không ngờ lại không phát giác đến những thứ xung quanh.
Chỉ có hai khả năng, hoặc là tu vi của đối phương nghiền áp chính mình, hoặc là đối phương có pháp khí cấp Thần có thể che dấu khí tức.
Nhưng Kỳ Nha chưa bao giờ nhìn thấy, hoặc thậm chí nghe nói đến, một loại pháp khí có thể mò mẫm dưới con mắt của Ngụy Đế.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, sức mạnh của phía đối diện hoàn toàn nghiền áp hắn.
Kỳ Nha nhìn lá cây, kết quả lại phát hiện ra một vấn đề, tên hát bài hát muốn mạng kia dường như chỉ là một người bình thường.
Đối với điều này, Kỳ Nha tin rằng hắn ta sẽ không bao giờ nhìn nhầm.
Tuy nhiên, nhân sinh luôn rất kỳ diệu, Kỳ Nha có thể không biết mình sẽ phải trả cái giá nào cho cảnh tượng này.
...
Bên trên lá dĩ nhiên là Tiêu Trần và nhóm của hắn, chỉ có Tiêu Trần mới có thể hát một bài hát "xuất thần" như vậy.
"Nhìn mẹ mày cái rắm ấy, chưa từng thấy trai đẹp à!" Phát giác Kỳ Nha đang nhìn mình, Tiêu Trần mở miệng liền muốn chào hỏi mẹ người ta.
Kỳ Nha suýt chút nữa thì thổ huyết, hắn chưa từng thấy qua người lưu manh như vậy.
"Dừng lại, dừng lại." Tiêu Trần chào hỏi Ma Chủ, dừng chiếc lá lại.
"Phi, cháu trai, buông cô gái đó ra." Tiêu Trần chống eo, phun ra một ngụm đờm với Kỳ Nha.
Kỳ Nha không thể hiểu chi tiết về Tiêu Trần, mặc dù trong nội tâm hắn ta hận không thể bóp chết Tiêu Trần, nhưng hắn ta tuân thủ nguyên tắc nhiều hơn một chuyện không bằng ít hơn một chuyện.
Kỳ NHa cúi đầu thi lễ, tư thế vô cùng thấp nói với Tiêu Trần, "Vị tiểu huynh đệ này, đây là chuyện riêng tư của ta, ngài làm như vậy sợ là không ổn đâu."
Tiêu Trần liếc mắt một cái, "Vậy được, sẽ không ngăn cản ngươi làm việc."
Nghe vậy, Kỳ Nha thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả là, Tiêu Trần đã thay đổi lời nói của mình, "Vậy hãy giải quyết vấn đề giữa ta và ngươi."
Kỳ Nha có chút sững sờ, trước đây hắn không có thù oán, hiện tại cũng không có thù oán, có ý gì?
Kỳ Nha có thể chắc chắn rằng đây chắc chắn là lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Trần.
"Ngươi vừa rồi có phải liếc ta đúng không?" Tiêu Trần nghiêm túc hỏi.
Kỳ Nha nhịn xuống ý muốn bạo tẩu, nhỏ giọng nói: "Ngài bay qua người tại hạ, nhìn một cái cũng rất bình thường."
"A ha ha, ngươi khá chính trực đó?"
Tiêu Trần nhìn Kỳ Nha bên ngoài cười trong lòng không cười, nhìn đến nỗi Kỳ Nha toàn thân nổi da gà.
"Cũng chỉ vì liếc mắt nhìn cậu, ngươi sẽ đi gây khó dễ?" Trong lòng Kỳ Nha bốc lên một ngọn lửa vô danh, sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải loại người rất không nói lý thế này.
Tiêu Trần cười đến mặt nở hoa, tiếp đó lại gật đầu rất là nghiêm túc.
Kỳ Nha suy nghĩ, cắn răng, những vẫn đè cơn nóng giận xuống nói: "Có thể có biện pháp giải quyết khác hay không."
Kỳ Nha thật sự không muốn động thủ với ai vào giờ phút quan trọng này, chịu đựng nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp thành công, gã cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tiêu Trần cười giống như con chó cỏ, gật đầu: "Anh quỳ xuống dập đầu hai cái, gọi ông nội ơi, việc ngày hôm nay coi như bỏ qua."
Đây quả thực là án kiện tiêu chuẩn ác thiếu gia ức hiếp bách tính già trẻ.
Thông thường lúc này hẳn sẽ nhảy ra một đại hiệp thay trời hành đạo, trừng trị ác thiếu gia một phen, sau đó nhận được ủng hộ của cả sảnh đường.
Nhưng Tiêu Trần không phải ác thiếu gia, Kỳ Nha cũng không phải dân chúng nhỏ bé, càng không thể xuất hiện đại hiệp gì đó xen vào việc của người khác rồi.
"Há?" Kỳ Nha tưởng rằng mình nghe lầm, ánh mắt không dám tin tưởng nhìn Tiêu Trần.
Nhìn Kỳ Nha với vẻ mặt không thể tin, Tiêu Trần cười xua tay nói: "Tự tin lên, không được hoài nghi, anh không nghe lầm."
Bắt một gã ngụy Đế đỉnh cấp quỳ xuống dập đầu gọi ông nội, thì chỉ có một khả năng, tên kia bị điên rồi.
"Ha ha!" Kỳ Nha nở nụ cười.
Dù Kỳ Nha đang cười, nhưng ánh mắt lại âm trầm đáng sợ, Kỳ Nha nhìn Tiêu Trần, lạnh lùng nói: "Cậu biết cậu đang nói cái gì không?"
"Tôi cũng chẳng bại liệt não, đương nhiên biết mình đang nói cái gì." Tiêu Trần nhìn Kỳ Nha như thằng ngu.

Bình Luận

0 Thảo luận