Thiên địa lại khôi phục như thường, Tiêu Trần cũng có thể cử động.
Lưu Tô Minh Nguyệt vuốt mắt tỉnh lại, gương mặt mơ hồ, dường như không ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này núi lớn bắt đầu chấn động kịch liệt, mấy dây leo duỗi tới, nhẹ nhàng quấn lấy Tiêu Trần.
Tiêu Trần không phản kháng, ngọn núi lớn này cũng không có ác ý gì.
Núi lớn chấn động kịch liệt, tiếp theo ngọn núi bắt đầu nứt toát, vô số đá tảng to lớn lăn xuống xuống.
Vỏ ngoài của núi lớn bắt đầu tróc ra, lộ ra những sinh linh ẩn nấp trong núi lớn.
Một người đá khổng lồ đến không cách nào tưởng tượng được.
Núi lớn bắt đầu chuyển động, ngọn núi dừng lại không biết bao nhiêu năm tháng ở thế giới này, ngày hôm nay rốt cuộc chuyển động.
Người đá cao tới mấy vạn mét duỗi tứ chi, che khuất bầu trời.
Tiêu Trần bị dây leo nhẹ nhàng quấn vòng quanh, dẫn tới trước người đá.
So sánh với người đá, dáng vẻ của Tiêu Trần thực sự quá nhỏ, nhỏ đến gần như có thể không cần tính.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu của Tiêu Trần, ôm ngọc Sơn Thần, vẻ mặt tò mò nhìn người đá.
Lưu Tô Minh Nguyệt hết ăn lại nằm, lá gan lại nhỏ, lần đầu tiên lại không bị sợ khóc.
Thậm chí Lưu Tô Minh Nguyệt còn không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết với người to con này.
Loại cảm giác này, tựa như bọn họ đã quen biết cực kỳ lâu trước đây.
Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt ngây ra, con mắt màu vàng của người đá trong nháy mắt lệ như suối trào.
"Quá giống, thực sự quá giống..." Người đá lẩm bẩm nói.
Lưu Tô Minh Nguyệt sờ khuôn mặt của mình, không biết từ khi nào, cô cũng chảy nước mắt.
"Đại Đế ca ca, tại sao em cảm thấy thật khó chịu?" Lưu Tô Minh Nguyệt nức nở hỏi.
"Bởi vì có người đi rồi..." Tiêu Trần nhìn bầu trời, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Trần suy nghĩ, vẫn không nói ra.
Tiêu Trần muốn nói là, "Có người đi rồi, lại có người tới, hắn ta rất bi thương, lại rất vui vẻ."
Một lúc lâu, nước mắt của người đá dường như chảy khô.
Hắn ta ầm ầm quỳ xuống, toàn bộ dãy núi Thiên Đãng lúc này rung động kịch liệt.
Giọng của người đá không hề trầm thấp, mà biến thành vang dội kích động.
"Cung nghênh Sơn Thần đại nhân!"
m thanh này trùng trùng điệp điệp truyền đi rất xa, truyền khắp toàn bộ dãy núi Thiên Đãng.
Vô số yêu ma quỷ quyệt, sơn tinh quỷ quái, lúc này cũng mang theo tâm trạng hành hương, quỳ xuống lạy về hướng người đá.
Bọn họ cũng nói lên câu nói kia.
"Cung nghênh Sơn Thần đại nhân!"
Lúc này đầu Lưu Tô Minh Nguyệt tựa như khai khiếu, nhẹ nhàng giơ ngọc Sơn Thần trong tay lên.
Giờ khắc này, Sơn Thần mới, ra đời.
Ánh huỳnh quang màu xanh biếc bộc phát, rải rác toàn bộ dãy núi.
Lúc này trong dãy núi Thiên Đãng, cây già khô héo bắt đầu mọc cành nẩy mầm, động vật bị thương bắt đầu dồi dào sức sống, nước sông đục ngầu trở nên trong suốt
Bọn yêu ma quỷ quyệt, sơn tinh quỷ quái, cảm nhận luồng sức sống dồi dào, ngay tại lúc này bọn họ bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa sự tồn tại của bản thân.
"Thì ra những thứ này bảo vệ núi lớn, vĩnh viễn bừng bừng sức sống như vậy."
Thế nhưng ngày vui ngắn lại nhanh tàn, bầu trời đột nhiên nứt ra, một cái khe to lớn vắt ngang bầu trời xuất hiện ở trên đỉnh đầu.
Trong cái khe, xuất hiện hư không đen tối vô tận.
Ngay sau đó, thay đổi bất ngờ, đại đạo nổ vang, Xiềng Xích Đại Đạo kinh khủng nhanh chóng hình thành.
Dưới uy thế hùng vĩ của đại đạo, cho dù là người đá cũng như có chút nhỏ bé.
Tiêu Trần biết, người đá đó không phải sinh linh của thời đại này.
Người đá quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đại đạo cần phải treo cổ hắn ta, để tránh hắn ta quấy rối đại đạo.
Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt ở trên vai của người đá, mình thì biến hóa ra huyết dực, tiến về khe hở.
"Ôi ôi ôi, có chuyện nói rõ ràng, đây là bảo tiêu của Minh Nguyệt nhà tôi, cậu cũng không thể nói giết chết là giết chết được!"
Tiêu Trần vừa bay vừa nói cà lơ phất phơ.
"Cho Tiêu Đại Đầu tôi mặt mũi, chịu không?" Tiêu Trần vui tươi hớn hở giang tay ra hỏi.
"Ôi chao, cậu yên tâm, tôi biết hắn ta sẽ quấy nhiễu đại đạo vận hành, không cho hắn ta xuất thủ không được sao."
"Tôi nói chứ sao cậu giống đồ đàn bà thế hả, lằng nhà lằng nhằng."
"Ah, cậu chính là đồ đàn bà."
"Ầm!" Một Xiềng Xích Đại Đạo nhô ra, trực tiếp trói chặt Tiêu Trần.
"Bộp bộp bộp..."
Xiềng Xích Đại Đạo quất Tiêu Trần một trận.
"A, a, dùng sức, dùng sức..." Tiêu Trần bị quất đến sưng đầu, nhưng vẫn có bộ dạng bỉ ổi.
Dường như là hết cách với Tiêu Trần, một hòn đá nhỏ rơi xuống từ trong khe.
Tiêu Trần nhận tảng đá, vui tươi hớn hở nói: "Cảm ơn, lúc rảnh rỗi mời đi xem phim nhé!"
Tiêu Trần trơ cái đầu lớn bị quất sưng ra, nắm một hòn đá nhỏ chạy về.
Nguyên cái đầu của Tiêu Trần đều sưng lên một vòng, Tử Thần nhìn vừa buồn cười vừa thấy thương.
"Công tử, đó là chân thân của đại đạo sao?" Tử Thần có chút hiếu kỳ hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận