Ngôi sao thiêu đốt càng lúc càng nhỏ, đợi tới lúc tới trước mặt Tiêu Trần ma tính, đã đốt thành một quả cẩu lửa có đường kính chừng hai mét.
Tiêu Trần ma tính đưa tay thăm dò vào quả cẩu lửa, kéo ra khỏi một cây trường đao óng ánh trong suốt, vẫn còn như thủy tinh vậy.
"Đi ra."
Tiêu Trần ma tính một tay lấy trường đao chỉ vào trong hư không dưới chân.
Lấy mũi đao làm trung tâm, từng đạo rung động như sóng gợn điên cuồng nhộn nhạo ra.
Sóng lớn đầy rẫy hư không, dưới sóng gợn nóng nảy gầm hét lên.
Sóng lớn bốc lên, hình thành một cái vòng xoáy màu đen to lớn.
"Ê a a..."
Trong vòng xoáy, truyền đến từng âm thanh như trẻ con học nói.
"Ầm, ầm..."
Hai bàn tay bạch cốt to lớn, đột nhiên vươn từ tâm vòng xoáy, vỗ mạnh lên sóng lớn.
Bàn tay bạch cốt to lớn có chút kinh khủng, ngôi sao xung quanh như đạn châu trẻ con chơi trong bàn tay ấy.
Mà đây vẫn chỉ là hai bàn tay mà thôi, không biết bao nhiêu thân thể vẫn còn giấu dưới vòng xoáy.
"Uỳnh..."
Ngay sau đó, bàn tay bạch cốt đột nhiên phát lực, một chiếc xác trắng lớn vô cùng trực tiếp rút ra suối chảy, gió lốc cao hơn chục triệu dặm.
"Ầm! Ầm!"
Một màn kinh khủng xuất hiện, trong quá trình thi hài bạch cốt tăng lên, có tay vỗ vài cái.
Năm viên ngôi sao to lớn, như trẻ con ném ra đạn châu trong tay, cực nhanh vọt tới Tiêu Trần ma tính.
Uy thế như vậy, dùng thổi môi sôi mà để hình dung cũng không đủ nhìn.
Dưới uy thế cỡ này Tiêu Trần ma tính nhỏ bé tựa như hạt bụi, nhìn qua tùy tiện thổi một cái là có thể bị giải quyết.
Nhưng mà, chuyện trên đời này, chưa bao giờ chỉ dùng đầu giải quyết.
Ngón tay Tiêu Trần ma tính nhập lại thành đao, nhẹ nhàng chỉ phía trước một cái, môi khẽ nhúc nhích.
"Lôi!"
"Ha ha ha "
Từng tiếng cười điên cuồng không biết từ chỗ nào truyền tới trong nháy mắt đầy rẫy trong hư không.
Theo tiếng cười ngày càng to, một đạo lôi điện màu đen thật lớn so hư không càng thêm hắc ám, giống thiên hà treo ngược xuống, ầm ầm tới, phủ xuống ở bên người Tiêu Trần ma tính.
Lôi điện màu đen điên cuồng xoay tròn ở xung quanh Tiêu Trần.
"Oanh!"
Năm ngôi sao ầm ầm đánh vào lôi điện, trong nháy mắt đã bị hòa tan.
"Ê a a..."
m thanh như hài đồng từng xuất hiện lúc trước vang lên, mang theo phẫn nộ.
Lúc này bạch cốt thật lớn lên như diều gặp gió, đưa tay chộp một cái.
Hai ngôi sao kịch liệt thiêu đốt, bị nó nắm ở trong tay.
"Két, két..."
Bạch cốt thật lớn trực tiếp bỏ hai ngôi sao đó vào trong hốc mắt trống rỗng của mình.
"Uỳnh!"
Ngôi sao trong hốc mắt tại lúc này tản mát ra hỏa diễm tối kịch liệt, bạch cốt như cùng sống lại, trong mắt thiêu đốt có thần vận.
"Ầm! Ầm! Ầm..."
Sau đó từng tiếng nổ vang lên, toàn thân bạch cốt phát sinh tiếng nổ.
Hỏa diễm trong mắt bạch cốt, lúc này ngày càng điên cuồng lên, từng ngọn lửa, điên cuồng bừng lên từ trong bạch cột.
Ngọn lửa giống như là có sinh mệnh, tụ mà không tán, đem trọn bạch cốt quấn quanh.
Bạch cốt chợt nắm chặt bàn tay khổng lồ, trong tay xuất hiện một cây trường thương màu đen.
"Oanh!"
Trường thương màu đen kịch liệt bốc cháy trong tay bạch cốt.
Một con ác mơ khổng lồ thiêu đốt, giống kể kế thúc thế giới, tại lúc này triển hiện ra.
Thân thể cao lớn ấy, dẫm nát tinh vân dưới chân, hỏa diễm thiêu đốt, khiến tất cả cảm thấy sợ run, quơ múa trường thương, mang theo vô biên uy hách.
Đây là sự cường đại, uy phong bậc nào.
Thế nhưng không có ai không dám không bái phục ở dưới chân của nó.
Nhưng tựa như lời Tiêu Trần nói, mọi việc đều có ngoại lệ, mà Tiêu Trần thông thường chính là một ngoại lệ.
Tiêu Trần ma tính mặt không thay đổi nhìn bạch cốt diệt thế, chân phải tiến lên trước một bước.
Hư không dưới chân nhộn nhạo giống sóng gợn, sấm sét đen quay xung quanh người phát sinh rít gào rung trời, hình ảnh tựa như ảo mộng.
"Grao..."
Bạch cốt diệt thế đó, lúc này phát ra một tiếng hô cao vút vô cùng điên cuồng.
Ngọn lửa toàn thân bạch cốt trong tiếng rống to điên cuồng bành trướng.
Trên đám xương trắng chợt dừng lại, sau một khắc ầm ầm ngã xuống, trường thương to lớn chỉ thẳng tới Tiêu Trần ma tính đi.
Nơi bạch cốt nọ đi qua, tất cả đều hóa thành hư vô, mà ngay cả hư không vô hình vô chất cũng không có thể may mắn tránh khỏi, điên cuồng sụp xuống.
Hư không sụp đổ, nổi lên cơn lốc thảm thiết, cơn lốc mang tất cả đi, bị bám lớn hơn sụp đổ.
Hư không tan vỡ.
Đối mặt với thần uy vô biên, Tiêu Trần ma tính giống một người đứng xem, không vui không buồn.
Chân trái Tiêu Trần ma tính lùi về phía sau nửa bước, thân thể hơi thấp.
"Lĩnh Vực Thiên Chinh."
Giọng lạnh lùng đến không cảm tình chút nào, phát ra từ miệng Tiêu Trần ma tính.
Người kia rất mạnh, mạnh đến Tiêu Trần ma tính phải mở ra lĩnh vực đến cùng đối kháng.
"Rầm, rầm, rầm..."
Từng tiếng kim loại đụng vang lên.
Lúc này hết thảy tất cả đều an tĩnh xuống, đều đang nhường đường cho âm thanh này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận