Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1969: Tuyệt cảnh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Thì ra một tháng này, Vô Thiên Tôn Giả cũng không có đi Thiên Quán thành, mà là tìm những thiên tài địa bảo trong biển rộng.
Hiện tại khôi phục sức mạnh mới là quan trọng nhất, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị truy đuổi đến chết.
"Có cái gì có thể khôi phục lượng lớn sinh mệnh lực không." Tiêu Trần chép miệng, chưa thỏa mãn hỏi tiếp.
"Có, thế nhưng không nhiều lắm." Bên cạnh Vô Thiên Tôn Giả bay ra vài cọng cỏ nhỏ và trái cây.
Tiêu Trần cũng không khách khí, lấy tới gặm.
Vừa gặm, vừa dò xét thân thể cương thi, chuyển đổi đến thân thể Võ Thần.
Vừa chuyển đổi đến thân thể Võ Thần, tóc Tiêu Trần trở nên huyết bạch một mảnh, toàn thân lộ ra dáng vẻ già nua như người già.
Tiêu Trần liều mạng bỏ trái cây và cỏ nhỏ vào trong miệng, sức sống khổng lồ không ngừng bổ sung, cuối cùng cũng dừng tiến trình già yếu lại.
"Sinh mệnh lực tại sao lại xói mòn nghiêm trọng như vậy?" Trạng thái của Tiêu Trần làm cho Vô Thiên Tôn Giả kinh ngạc.
Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ, nói sơ qua những chuyện trước đây.
Vô Thiên Tôn Giả cẩn thận quan sát Tiêu Trần rồi lắc đầu: "Chút thiên tài địa bảo ấy sẽ không bù đắp được sinh mệnh lực đã mất của cậu. Cậu nên chuyển sang trạng thái vừa rồi."
Không còn cách nào khác, Tiêu Trần chỉ có thể cắt trở lại thân xác của cương thi và tiếp tục trốn chạy khỏi cái chết.
...
Cuộc chạy trốn vẫn tiếp tục, hai bên đã giao chiến nhiều lần trên đường đi, vì bị Tiêu Trần lôi kéo nên Vô Thiên Tôn Giả bị thương nặng.
Hơn nữa hiện tại Vô Thiên Tôn Giả không dám tự sát, lợi dụng trường sinh bất lão để phục sinh.
Bởi vì khi sống lại sẽ làm giảm sức mạnh, khiến không thể đối đầu trực diện.
Hơn nữa, thiên tài địa bảo mà Vô Thiên Tôn Giả tìm được đã dùng hết từ lâu, nhưng bên kia lại có rất nhiều tiếp tế.
...
Lần chạy này đã hơn bốn tháng, lúc này Tiêu Trần và Vô Thiên Tôn Giả đã đạt đến cực hạn.
"Không được, còn như vậy chúng ta đều sẽ chết." Ẩn mình dưới ngọn núi tối đen như mực, Tiêu Trần di chuyển cơ thể teo tóp của mình một cách khó khăn.
Bỏ trốn một thời gian dài như vậy mà không có bồi bổ, thân thể phụ tải quá lớn, liền sắp sụp đổ.
"Đi tới mộ Ma Khôi." Tiêu Trần cuối cùng hạ quyết tâm.
Hiện tại hoàn toàn không thể tới vùng đất vô danh, nếu chạy xa hơn nữa, không chỉ bản thân mà cả Vô Thiên Tôn Giả cũng cùng chết.
Vô Thiên Tôn Giả nhẹ gật đầu, hiện tại chỉ còn lại có biện pháp này.
"Cô đừng đi theo tôi." Tiêu Trần đứng dậy nhìn về phía sau, Nho Sinh cùng Người Cua còn chưa đuổi kịp.
Vô Thiên Tôn Giả lẽ ra đã rời bỏ Tiêu Trần từ lâu, một mình rời đi.
Nhưng với bản tính tốt bụng của mình, cô mới đồng hành cùng Tiêu Trần đến thời điểm này.
Dù là tự nhiên hay là để báo đáp lòng tốt, Vô Thiên Tôn Giả làm tới bước này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Bởi vì nếu không có Vô Thiên Tôn Giả thì Tiêu Trần đã bị bắt từ lâu rồi.
Vô Thiên Tôn Giả im lặng, biết rằng mình phải lựa chọn.
Thành thật mà nói, cô có chút không đành lòng nếu như vứt bỏ Tiêu Trần, nhưng tình hình hiện tại, nếu cô không rời bỏ Tiêu Trần, cô cũng sẽ rất đau khổ.
"Bao nhiêu tuổi rồi, sao còn lề mề như vậy?" Tiêu Trần bật cười, máu đen rỉ ra từ đôi môi nứt nẻ.
Vô Thiên Tôn Giả gật đầu và đột nhiên dùng móng tay mở động mạch chủ của bàn tay phải.
Máu tươi tuôn ra như nước suối: "Tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây, hút cạn máu của tôi, dùng sức này xông tới mộ của Ma Khôi."
Trong mấy tháng chạy trốn giành giật mạng sống của mình, Vô Thiên Tôn Giả đã dùng chính máu của mình để nuôi Tiêu Trần, nếu không Tiêu Trần sẽ không thể kiên trì đến hiện tại.
Tiêu Trần cũng không phải là người dài dòng, vừa mở miệng đã hút hết máu mà Vô Thiên Tôn Giả, toàn bộ hấp thụ vào trong bụng.
Máu của Vô Thiên Tôn Giả xâm nhập vào cơ thể Tiêu Trần trong nháy mắt.
Sức mạnh khổng lồ điên cuồng nuôi dưỡng thân thể khô héo, thân thể nứt nẻ cũng dần dần lành lặn lấy lại vẻ tráng kiện sáng bóng.
Bởi vì máu bị hút khô, Vô Thiên Tôn Giả dần dần mất đi hơi thở, thân thể co rút nhanh chóng hóa thành lưu quang rồi biến mất.
Nhưng ngay sau đó, một Vô Thiên Tôn Giả nguyên vẹn từ trong không gian bước ra.
Sử dụng trường sinh bất tử sống lại hai lần, sức mạnh của Vô Thiên Tôn Giả bị suy giảm nghiêm trọng.
Cũng may là cô không có rơi ra ngoài Cảnh giới thứ mười bốn, ít nhất dùng nó chạy trốn cũng không thành vấn đề.
Vô Thiên Tôn Giả chỉ hướng mộ Ma Khôi cho Tiêu Trần.
"Sống đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau, tôi tin cậu." Trong mắt Vô Thiên Tôn Giả bộc phát sắc thái kinh người.
Gần một năm đồng cam cộng khổ, sinh tử gắn bó, tình cảm giữa hai người đã thay đổi từ lâu, không còn là tình bạn đơn thuần, có lẽ đã trộn lẫn với những thứ khác.
Tiêu Trần ôm quyền: "Tạm biệt."

Bình Luận

0 Thảo luận