Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1320: Tâm địa thiện lương (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Ai." Tiêu Trần lắc đầu, cũng không biết đứa trẻ này đã trải qua cái gì, thế mà lại sợ người ngoài như vậy.
"Đứng lên, đứng lên cho lão tử." Tiêu Trần rống lớn tiếng hai câu.
Lần này đúng là bắt đầu hiệu quả, thiếu nữ lập tức đứng dậy, nhưng đứng dây rồi liền dùng tay áo che lấy mặt mình.
Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, chắc tật xấu này là do trước đây để lại ám ảnh trong lòng, nhất thời cũng không sửa đổi được.
"Nha đầu, cô là người nhà của Hàn Tử Hàn đại nhân?" Tiêu Trần nói đến phân nửa tên, lại lập tức vòng về.
Thiếu nữ yếu ớt nói: "Nô tỳ nào có phúc khí lớn như vậy, nô tỳ chỉ là được tiểu thư nhặt về, tiểu thư không chê tôi, cho tôi ở chỗ."
"Còn nhóc này thì sao?" Tiêu Trần lấy một cái trống bỏi từ túi bách bảo của Lưu Tô Minh Nguyệt ra, lắc lắc kêu kêu, đùa tiểu tử kia cười khanh khách không ngừng.
"Đoàn Đoàn cũng được tiểu thư nhặt về từ trong rừng rậm, bởi vì tàn tật, lại là nam, có thể là đã bị gia tộc từ bỏ."
Tiêu Trần gật đầu, xem ra tâm địa Hàn Tử Kỳ cũng không tệ lắm.
"Cô đừng che mặt nữa, có mệt hay không?" Nhìn thấy thiếu nữ vẫn che mặt mà nói, Tiêu Trần cũng cảm thấy mệt giùm.
"Xin, xin, xin lỗi" Giọng thiếu nữ mang theo tia khóc nức nở.
Tiêu Trần lắc đầu, hỏi: "Được rồi, cô tên là gì, biết chuyện thương thuyền trên không hay không?"
"Công tử, nô tỳ tên là Cam Đường, người công tử kia, thương thuyền trên không là chuyện gì?" Thiếu nữ cúi đầu, hình như vì không trả lời được câu hỏi của Tiêu Trần mà cảm giác xấu hổ.
"Cam Đường, tế phất cam đường, chớ tiễn chớ phạt, Triệu Bá sở bạt, ừ tên rất hay."
Tiêu Trần vui vẻ gật đầu, tự động loại vấn đề bỏ thương thuyền rơi trên không trung.
"Công tử ngài hiểu thật nhiều." Nghe Tiêu Trần khen tên mình, Cam Đường ngượng ngùng lắc đầu.
"Tôi mà biết cái gì, cũng chỉ là đôi ba câu này, người khác cũng nói lão tử là người ngu ngốc." Tiêu Trần buông nhóc con kia ra, chuẩn bị rời khỏi đây.
"Công tử ngài cũng thật biết điều." Cam Đường nhỏ giọng nở nụ cười.
Lúc này, bốn đứa nhóc vọt vào trong sân, phần lớn đều là bốn năm tuổi.
Trong đó lại có hai đứa là con trai nhân tộc, hai đứa còn lại là tiểu yêu quái.
Tiêu Trần phát hiện những tiểu tử này đều là một vài đứa trẻ dị dạng, trên người mang một ít tay chân giả, hoặc là mang theo mặt nạ bảo hộ.
Bốn đứa nhóc kia vừa vọt vào liền trốn ra phía sau thiếu nữ, lo lắng nhìn cửa.
"Nhu Nhu đâu?" Thiếu nữ lo lắng xoay người lại hỏi.
"Bị bị bị ông chủ bán bánh tuyết bắt."
Một đứa nhóc hơi lớn tuổi hơn lại cà lăm nói.
"Ai." Cam Đường dậm chân, quay lại đội đấu lạp, bọc toàn bộ đầu mình lại liền xông ra ngoài.
Rất nhanh Cam Đường lại chạy trở về, bái một cái với Tiêu Trần, "Làm phiền công tử giúp đỡ coi sóc nhìn những đứa trẻ này một chút."
Ban đầu Tiêu Trần muốn đi, nhưng nhìn mấy đứa nhóc run lẩy bẩy, vẫn gật đầu.
Cam Đường đi rồi, Tiêu Trần mắt lớn trừng mắt nhỏ với bọn nhỏ, cuối cùng vẫn là đứa trẻ tuổi có vẻ lớn hơn lễ phép hỏi một tiếng, "Ca ca, chào anh."
"Chào anh bạn nhỏ." Tiêu Trần xoa đầu đứa trẻ, nhìn bầu trời đằng xa.
Bầu trời đằng xa xám xịt, có vẻ như sắp có tuyết.
Tiêu Trần nhìn mấy đứa nhỏ kia, thấy chúng đều đang nhìn mình một cách tò mò.
Nhìn những đôi mắt trong veo kia, Tiêu Trần nghĩ một chút quyết định không đi nữa.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chạy nhanh, Tiêu Trần quay đầu nhìn lại, rõ ràng là một đội tuần tra.
Ngay sau đó tiếng ồn ào vang lên, Tiêu Trần nhíu mày, bởi vì hắn nghe thấy thanh âm của Cam Đường.
Tiêu Trần ôm con búp bê tên là Đoàn Đoàn, dẫn bốn đứa nhỏ đi tìm thanh âm kia.
Nhìn từ xa đã thấy có một đám người đang vây quanh đầu ngõ, ba tầng trong ba tầng ngoài rất náo nhiệt.
"Không phải đâu, Nhu Nhu nhát gan lắm, sao có thể ăn trộm được chứ, chắc chắn là các anh đã nhầm rồi." Thanh âm nức nở của Cam Đường truyền vào tai Tiêu Trần.
"Nhầm cái gì mà nhầm? Đây là cái gì?"
Sau đó là xung quanh vang lên một trận xôn xao.
"Không phải, tôi đưa tiền cho tụi nó đi chơi đó, Nhu Nhu không ăn trộm đâu."
"Tang vật và người đều bị bắt được mà còn dám ngụy biện, lũ súc sinh tụi mày thật khó ưa."
Tiêu Trần có chút tò mò, mặc dù những đứa trẻ này đều bị tàn tật hoặc dị dạng, nhưng xét về địa vị và thực lực của Hàn Tử Kỳ, những đứa con nuôi của cô không thể nào bị người khác bắt nạt được.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại, tại sao tất cả mọi người đều không thèm để Hàn Tử Kỳ vào mắt vậy nhỉ?
Tiêu Trần nhìn đứa trẻ bên cạnh hỏi: "Mộc Mộc, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đứa trẻ tên Mộc Mộc đột nhiên bật khóc.
"Em đưa Nhu Nhu đi mua bánh gạo, nhưng không hiểu sao tiền chị Đường đưa lại biến mất, bà chủ nói bọn em ăn trộm đồ."
Lời nói vừa lộn xộn vừa không rõ ràng, Tiêu Trần lắc đầu đi về phía đám đông.

Bình Luận

0 Thảo luận