Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1577: Tạm biệt (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Cậu đoán đi." Tiêu Trần vui đến run bắn cả người.
Nhìn dáng vẻ Tiêu Trần vui buồn thất thường, đột nhiên toàn thân Kỳ Nha run lên, tiếp đó mắt đầy hoảng sợ.
Gã đã từng nghe từ trong miệng Phong Tam Kỳ về một người như vậy, điên cuồng, thần kinh, sở hữu sức mạnh không cách nào tưởng tượng nổi.
người này thích đùa với ngươi, nếu hắn vui vẻ, có thể ngươi sẽ chết; nếu hắn không vui, ngươi nhất định sẽ chết.
Mà tên của người này là, Thôn Thiên Đại Đế.
Đại Đế duy nhất đã biết trong hư không, tín ngưỡng duy nhất của hết thảy tu sĩ, vị thần duy nhất.
Kỳ Nha cũng hiểu rõ, tại sao mình lại không có một tí cơ hội phản kháng nào rồi.
Kỳ Nha nuốt nước miếng, cúi đầu rất là hèn mọn nói: "Ngài có thể cho tôi một con đường sống hay không."
Đột nhiên Tiêu Trần lại nở nụ cười.
"Hẳn không ít người đã nói những lời này với anh nhỉ!" Tiêu Trần đầy mắt chế giễu.
Toàn thân Kỳ Nha run rẩy, không sai, câu nói này xác thực có rất nhiều người từng nói với mình.
Thương nhân bị cướp giết, tiên tử trong mắt thế nhân, hình như trước khi chết, hoặc là trước khi bị bán đi, bọn họ đều từng nói những lời này đối với mình.
"Từ nay về sau, tiểu nhân chắc chắn làm người tốt, cầu ngài khoan hồng độ lượng, thả tiểu nhân một con ngựa." Chuyện sống còn, ngược lại thì mồm miệng Kỳ Nha rất trôi chảy.
"Người tốt?" Tiêu Trần nhịn không được suýt nữa bật cười.
"Quê nhà tôi có câu tục ngữ nói thế nào nhỉ?"
"Ờ giết người phóng hỏa mà đeo thắt lưng vàng, làm cầu sửa đường mà chết không còn xác."
"Người tốt sống không lâu đâu." Tiêu Trần nhíu lông mày nhìn Kỳ Nha.
Kỳ Nha nghe được mà trong lòng là một mảnh lạnh lẽo, xem tình hình như vậy Thôn Thiên Đại Đế sẽ không có khả năng buông tha cho mình, nghĩ tới đây, trong lòng Kỳ Nha tràn đầy không cam lòng và tức giận.
Mình ẩn nhẫn, thậm chí có thể nói là sống tạm nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp xoay người làm nông dân vùng dậy, ai biết thế mà lại xảy ra loại chuyện này.
Thật sự là vận mệnh vô thường.
"Ai ai, giúp một chuyện, thuận tay làm thịt hàng này luôn." Tiêu Trần cười ngòn ngọt với Tiêu Trần ma tính, Tiêu Trần ma tính suýt nữa ói ra tại chỗ.
Tiêu Trần ma tính nhìn thoáng qua Kỳ Nha, một ánh mắt, trong tròng mắt màu đen lạnh lẽo và không hề có sự thương hại, làm trong lòng Kỳ Nha sinh ra vô hạn sợ hãi.
Mặc dù trong lòng dâng lên vô hạn sợ hãi, nhưng bản năng cầu sinh vẫn kích thích Kỳ Nha.
Kỳ Nha căng thẳng toàn thân, tận lực không để cho giọng mình run rẩy nói: "Ngài là nhân vật như vậy, bước ra khỏi tam giới không phải vào luân hồi, không nên nhúng tay vào chuyện phàm trong thế gian, cái này làm trái với Đại Đạo."
Lúc đầu Tiêu Trần ma tính tính không đáng giết loại rác rưởi này, nhưng những lời này đã quyết định Kỳ Nha sẽ chết.
Hai chữ thiên đạo này, chính xác dẫm vào bãi mình của Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính thường hay bất hòa với Đại Đạo.
Bởi vì Đại Đạo luôn muốn kìm hãm, thậm chí trấn áp Tiêu Trần ma tính không cách nào quản thúc, mà Tiêu Trần ma tính cũng cực kỳ chán ghét Đại Đạo chưởng khống an bài tất cả.
Hai vị này có thể nói là đối thủ một mất một còn trời sinh, nếu không phải là đại kiếp nạn sắp xảy ra, chỉ sợ Tiêu Trần ma tính sớm đã đánh với Đại Đạo rồi.
Tiêu Trần nghe được là mà vui vẻ, đưa ra ngón tay cái với Kỳ Nha: "Chẳng lẽ cái này chính là dũng khí sao?"
Kỳ Nha tự cảm thấy lời mình nói không có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy Tiêu Trần ma tính bộc phát hai tròng mắt lạnh như băng, biết là sợ rằng mình đã phạm sai lầm lớn.
"Xin- "
Kỳ Nha còn chưa kịp nói xong chữ tiếp theo, gã đã nhìn thấy thân thể mình cách càng lúc càng xa.
Nhìn thân thể ầm ầm ngã xuống, rốt cục Kỳ Nha cũng phản ứng kịp, đầu của mình đã tách khỏi thân thể.
Thậm chí Kỳ Nha cũng không cảm nhận được đau đớn gì, đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Một gã ngụy Đế chết tùy tiện như vậy, thật sự là thật đáng buồn đáng tiếc.
Đây chính là chỗ tàn khốc của giới tu hành, cảnh giới thua kém, có nghĩa cách biệt một trời, có nghĩa ranh giới không thể vượt qua, cũng có nghĩa sinh tử đều ở trong tay người khác.
Tiêu Trần đá một cước vào thi thể không đầu của Kỳ Nha vào trong hư không, hùng hùng hổ hổ: "Mày được lời rồi đấy."
Nhìn cái đầu Kỳ Nha chết không nhắm mắt, không biết Tiêu Trần móc ra một cây gậy từ nơi nào, trực tiếp cắm đầu ở trên gậy gộc, tiếp đó lại khiêng gậy gộc trên vai.
Một màn này thực sự có hơi buồn nôn, dọa người.
"Công tử, cái này quái dọa người, nếu không cứ vứt hắn đi?" Nhìn Tiêu Trần vác gậy gộc, Tương Tư thực sự chịu không nổi hình ảnh khẩu vị nặng này.
Tiêu Trần vui tươi hớn hở nói: "Nói không chừng đầu người chết này còn hữu dụng, nếu như thực sự không thể nhìn, thì cô cứ chui vào trong lòng đại ma đầu đi!"
Tương Tư nhìn Tiêu Trần ma tính, nó muốn nhưng mà không dám.

Bình Luận

0 Thảo luận