"Tiên sinh, ngươi bị sao vậy?" Đôi mắt cô bé rưng rưng.
Lúc này, trước văn miếu đã xuất hiện thêm một vài tên tiểu tử.
Tất cả đều sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, khóc ầm lên.
Tiếng kêu chói tai lạ thường trong đêm vắng lặng này.
Khi tiếng khóc vang lên, càng ngày càng có nhiều bóng người xuất hiện ở phía trước văn miếu.
Mười, một trăm, một ngàn... Cho đến cuối cùng, một ngàn người bước ra khỏi văn miếu.
Họ đều là những người bình thường, cầm xẻng, cuốc và lưỡi hái trên tay, vây quanh tiên sinh.
Nhìn những người này, Tôn Khởi tức giận nói: "Mọt sách, nếu như không phải vì những người này cường hành mở một cái động nhỏ, cũng không đến nỗi ăn phải một kiếm của ta."
"Khụ khụ..." Từ trong miệng tiên sinh phun ra rất nhiều máu xanh.
Tiên sinh lảo đảo đứng dậy đi về phía trước nhờ sự giúp đỡ của mọi người.
Hình dáng của tiên sinh đã trở nên hơi nhợt nhạt.
Hắn cúi đầu nói với Tôn Khởi: "Tôn tướng quân, ta biết ngươi là người tốt, làm người tốt sẽ được đền đáp."
"Đ- mẹ ngươi." Tôn Khởi tức giận nói: "Ngươi nhìn ngươi xem, đây là người tốt được báo đáp?
Tiên sinh thản nhiên cười, "Sẽ luôn luôn tốt hơn."
"Đừng đuổi họ ra khỏi thành, ra khỏi thành, chính là đuổi bọn họ đến đường chết."
Tiên sinh nhìn về phía sau lưng đội ngũ Chương Long, nhẹ giọng nói.
Tôn Khởi tức giận nói: "Trong đội của bọn họ, có ma mà ta không bắt được, ngươi còn muốn thu lưu họ trong thành sao? Ta sợ rằng đến lúc đó Đại Long thành sẽ không còn nữa."
Tiên sinh gật đầu: "Cứu được một cái thì chính là một cái, thành không còn thì có thể xây dựng lại, người không còn nữa thì thật là tiêu rồi."
Hình thể của tiên sinh càng lúc càng nhạt.
"Tiên sinh, đừng nói nữa." Cô gái nhỏ mặc áo bông lau nước mắt, kéo góc áo tiên sinh.
Tiên sinh nhẹ nhàng chạm vào đầu cô gái nhỏ, cười nói: "Đứa nhỏ, nhớ đọc nhiều hơn, đạo lý trong sách luôn rất hữu ích."
"Ừm..." Cô gái nhỏ lau nước mắt, hung hăng gật đầu.
"Tôn tướng quân, tương lai bọn họ làm phiền ngài rồi."
Bóng dáng của tiên sinh đột nhiên tiêu tán, hóa thành một chút ánh sáng huỳnh quang, bay giữa trần gian.
"Tiên sinh." Mọi người bước ra khỏi miếu đều bật khóc.
Bọn họ vốn là những người chạy nạn không nơi nương tựa, khi đến Đại Long thành này, chính tiên sinh đã cho bọn họ một mái nhà.
Tiên sinh đã cho bọn họ cơm ăn, dạy bọn họ đọc sách viết chữ, dạy bọn họ đạo lý làm người.
Nhưng bây giờ tiên sinh cứ như vậy rời đi.
Tiên sinh đi rồi, nhà cũng không còn nữa.
Sắc mặt Tôn Khởi vô cùng khó coi, là một võ tướng thiết huyết, hắn ta coi thường đám mọt sách chỉ biết khua môi múa mép này.
Nhưng tên mọt sách này có vẻ hơi khác một chút.
Tôn Khởi nhìn đội ngũ phía sau Chương Long, lâm vào trầm tư.
Hắn ta vốn không thích quan tâm tới chuyện của tên mọt sách lắm.
Cho tới nay, chuyện tên mọt sách thu nhận và giúp đỡ người dân chạy nạn hắn ta cũng chẳng thèm đếm xỉa đến.
Nhưng tối nay, lý do khiến hắn ta ra tay là vì cảm thấy một nguy cơ khủng bố.
Bởi vì dường như có một thứ gì đó đáng sợ lẫn lộn với những người vào thành này.
Nhưng Tôn Khởi lại không thể bắt được thứ này.
Tôn Khởi có một dự cảm mãnh liệt rằng nếu thứ này ở lại nội thành, chỉ sợ cả thành đô sẽ bị phá hủy mất.
Là sơn thủy thần kỳ, mặc dù tiến vào Yêu Ma đạo, hắn ta vẫn không thể rời khỏi khu vực của mình, chính là Đại Long thành.
Nếu Đại Long thành bị phá hủy, miếu Quan Công bị phá hủy, vậy thì hắn ta sẽ không tồn tại nữa.
Đó là lý do tại sao Tôn Khởi muốn đuổi đám người Chương Long ra khỏi Đại Long thành.
"Tên mọt sách, nếu ngươi muốn ta bảo vệ bọn họ thì ta sẽ bảo vệ bọn họ, để xem thử cuối cùng còn bao nhiêu người sống sót đây."
Tôn Khởi khẽ vươn tay, trường kiếm rơi xuống một bên, bay vào trong tay hắn ta.
"Các ngươi, trở về ổ nhỏ của các ngươi đi." Tôn Khởi chỉ vào cửa miếu kim quang lập lòe, lạnh giọng nói.
Trước sự lạm dụng uy quyền của Tôn Khởi, mặc dù mọi người lửa giận ngút trời, nhưng thậm chí cái rắm cũng không dám thả.
Tôn Khởi cứ thế ngồi ở cửa miếu, lạnh lùng nhìn về phía đội ngũ của Chương Long.
"Tối nay, các ngươi sẽ ở chỗ này qua đêm, ta cả đêm sẽ bảo vệ các ngươi một đêm bình an. Sau khi hừng đông, tất cả đều cút hết cho ta."
"Cảm ơn Tôn tướng quân." Viên đá lớn trong lòng Chương Long cuối cùng cũng rơi xuống.
Chỉ cần không ra khỏi thành, vậy thì vẫn có hy vọng sống sót.
Chương Long bắt đầu chỉ huy phần lớn binh sĩ bắt tay vào đốt lửa nấu cơm cho mọi người.
Chương Long yêu cầu mọi người giản lược mọi thứ, thậm chí cứ quần áo vậy mà ngủ, bởi vì hắn ta dự cảm một điều gì đó chắc chắn sẽ xảy ra vào đêm nay.
Chương Long lo lắng, tuần tra một vòng, nhưng vẫn không thể cảm nhận được khí tức của thứ quái quỷ kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận