Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1660: Mặt to

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tình cảm mãnh liệt nhất của nhân loại xưa nay chính là sợ hãi, mà sự sợ hãi xưa nhất mãnh liệt nhất thì tới từ không biết.
Cảm giác sợ hãi không thể diễn tả cộng thêm áp bức này, thực sự rất khó không khiến người ta thấy sợ.
Hơn nữa cái khuôn mặt ấy, đừng nói tới chiến đấu, chỉ là liếc mắt thôi là có thể dọa người ta trực tiếp phát điên.
Tin tức tốt là người tình cờ gặp nó là Tiêu Trần, một tên có suy nghĩ khác hẳn với người thường.
Người khác tình cờ gặp thứ như vậy, chỉ sợ sớm đã kêu cha gọi mẹ, Tiêu Trần lại nói câu trâu bò.
Tướng mạo kỳ lạ như vậy, ở trong mất Tiêu Trần, địa phương của thích hợp nhất là bảo tàng.
Tiêu Trần xuy cười một tiếng: "Ma không phải ma, thần không phải thần, chỉ bằng vật như màu, cũng muốn thống trị tinh không của ông đây."
"Tên ta Hư Không Khủng Cụ, quân đoàn trưởng của quân đoàn Khủng Cụ dưới trướng chủ thượng, con sâu kia báo tên của ngươi."
Một luồng dao động quỷ dị sôi trào trong đầu Tiêu Trần, cuối cùng lại có thể hóa thành từng ngôn ngữ thâm trầm.
Thanh âm này tựa như đến từ vực sâu, đánh thẳng vào linh hồn.
"Hà?" Tiêu Trần sửng sốt một chút, giễu cợt nói: "Hư Không Khủng Cụ? Con mẹ nó tại sao màu không gọi Cho'Gath đâu."
"Tụi sâu các ngươi, mãi mãi vẫn không lễ phép như vậy." m thanh thâm trầm kia lại vang lên.
"Lễ phép?" Tiêu Trần nghệt mặt, "Rồi rồi, muốn lễ phép đúng không, ông đây tên là Tiêu Đại Đầu, một vô danh tiểu tốt trong trần thế, thế nào? Tự giới thiệu như vậy có hài lòng không?"
"Ha ha!" Tiếng cười trầm thấp vang lên, "Trên người của ngươi mang theo lựa chọn của vận mệnh, tại sao có thể là vô danh tiểu tốt."
Tiêu Trần trong lòng kinh ngạc, "Con hàng này có thể thấy đại khí vận trên người mình?"
"Khí vận chi tử à, số phận đã định trước ngươi sẽ thất bại, ngươi sẽ hóa thành một bộ phận của ta, chứng kiến ngô vương phủ xuống."
m thanh thâm trầm nói nhỏ như ác ma, không ngừng quanh quẩn bên tai Tiêu Trần.
"Tao phải về nhà tìm mẹ, hữu duyên tái kiến." Tiêu Trần quay người không nể mặt khoát khoát tay, thuận tiện cầm nhét Lưu Tô Minh Nguyệt ngủ say trong tay vào ngực mình.
"Ngươi không đi được, ha ha..."
Theo m thanh thâm trầm kia lại vang lên, mặt đất xung quanh Tiêu Trần, điên cuồng rung rung.
"Oành!"
Thổ địa dưới chân Tiêu Trần ầm ầm nổ, một cái xúc tu đâm thẳng ra.
Tiêu Trần vẫn thần kinh căng thẳng, ở một khắc khi xúc tu xuất hiện, dưới chân bỗng nhiên đạp một cái, vọt thẳng lên.
"Thật nhanh..."
Mặc dù Tiêu Trần có chuẩn bị, kết quả vẫn bị xúc tu nọ hung hăng quất lên lưng.
"Oanh!"
Đáng thương cho Tiêu Trần, ngày hôm nay lần thứ hai đụng vào núi.
Lần này này xúc tu không có cho Tiêu Trần thời gian thở dốc, số lượng lớn xúc tu, trực tiếp quấn lên núi lớn.
"Mày con mẹ nó..." Tiêu Trần lún vào trong núi lớn mắng một câu, hít sâu một hơi, sau đó sương mù màu trắng trên người bỗng nhiên bạo phát.
Tốc độ và lực lượng tại thời khắc này tăng trưởng mãnh liệt, trước khi xúc tu triệt để cắn nát núi lớn, Tiêu Trần như một con trâu hoang, xô ra một con đường, thoát đi lòng núi lớn.
"Oanh! Oanh! Oanh!"
Xúc tu quấn núi lớn kia, ở nháy mắt khi Tiêu Trần rời đi, đột nhiên phát lực, một ngọn núi lớn nguy nga, trong nháy mắt đã bị bóp nát bấy.
"Con sâu trơn tuột, rất đáng ghét."
m thanh thâm trầm mang theo vài phần tức giận, vô số xúc tu lúc này đều quăng ra ngoài, bao phủ khu vực trong vòng ngàn dặm.
Sờ mắt trên tay, không ngừng trở mình, tìm tòi Tiêu Trần đã ẩn núp ở giữa núi rừng.
"Không có thần thức, có lẽ thần thức không đủ cường đại." Nhìn xúc tu sôi trào tìm kiếm mình, Tiêu Trần trốn ở dưới một tảng đá lớn cho ra một cái kết luận như vậy.
Tiêu Trần nhíu mày, cái thứ này, nhìn qua cũng không cường đại như trong tưởng tượng, vì sao Lưu Tô Minh Nguyệt sẽ sợ nó như vậy?
Nhưng vào lúc này, xúc tu ngọ nguậy xảy ra biến hóa kinh người.
Xúc tu bắt đầu nhanh chóng hư thối, hóa thành nước mủ màu đỏ, trong nháy mắt, nước mủ màu đỏ tràn lan đầy cả vùng.
Nước mủ ấy tựa như vật sống, không ngừng thét chói tai, lan tràn trên đại địa.
Từng tiếng thét chói tai nọ, chấn cho Tiêu Trần đau đầu muốn nứt.
Phải biết rằng tuy rằng Tiêu Trần không thể phóng thần thức ra ngoài, thế nhưng cường độ của thần thức vẫn còn đấy.
Cường độ của thần thức đại biểu cho cường độ của linh thức, chính là cường độ của linh hồn.
Linh thức của Tiêu Trần, nếu nói thứ hai sợ rằng không ai dám nói thứ nhất, linh thức Tiêu Trần cường đại như vậy, đối mặt với tiếng thét chói tai ấy đều cảm giác đau đầu muốn nứt.
Tu sĩ có linh thức hơi yếu chút, sợ rằng sẽ bị chấn thành kẻ ngu tại chỗ, sau đó mặc người chém giết.
Tiêu Trần cũng không kịp nghĩ nhiều nữa cái gì, bởi vì nước mủ này đã phát hiện bóng dáng của Tiêu Trần.
"Tìm được ngươi rồi con sâu kia, an tâm trở thành thức ăn đi!" m thanh trầm thấp mang theo vẻ đắc ý.

Bình Luận

0 Thảo luận