"Vô tri, ngu xuẩn." Mặc Nham lạnh lùng nhìn Nhan Tử Ninh: "Các người vĩnh viễn cũng không hiểu được, đại nhân là dạng nhân vật gì."
"Anh có ý gì?" Vẻ mặt Nhan Tử Ninh không tốt mà hỏi.
"Cảnh cáo một lần cuối cùng, lái thuyền." Mặc Nham căn bản không có ý giải thích, khí thế trên người bắt đầu bộc phát.
Khí tức kinh khủng nháy mắt bao phủ toàn bộ thương thuyền.
"Anh không nên xằng bậy." u Dương Đức, Trần Thiếu Kiệt còn có Tiếu Sương, lúc này cũng chạy tới, thấy Mặc Nham muốn nổi đóa thì vội vã khuyên bảo.
Mặc Nham căn bản không cho hai người bọn họ mặt mũi, trực tiếp đánh một quyền vào dưới chân, sức mạnh kinh khủng trực tiếp đánh thủng thương thuyền.
Mọi người không thể không bay lên trên cao, tránh né năng lượng dữ dằn của Mặc Nham.
"Anh muốn hủy thương thuyền sao? Anh muốn giết mọi người sao?" Nhan Tử Ninh giận dữ.
Mặc Nham căn bản không đáp lời, chỉ không ngừng toàn lực tấn công thân thuyền, thương thuyền vĩ đại không ngừng rung lắc dữ dội.
"Được, lái thuyền." Nhan Tử Ninh nhìn mà hết hồn, cứ đánh tiếp như thế thì sợ rằng thuyền mới vừa tu bổ tốt sẽ trực tiếp bị nổ nát.
"Ba." Mặc Nham bắt đầu đếm.
"Hai."
"Một."
Mắt thấy Mặc Nham lại muốn bắt đầu đánh thuyền, rốt cuộc Nhan Tử Ninh đầu hàng.
"Lái thuyền." Nhan Tử Ninh gần như là cứng cổ hô lên hai chữ này.
Lúc này Tiếu Sương đột nhiên lao ra, lại muốn xông ra khỏi thương thuyền.
Mặc Nham dùng một đấm liền bắt cô ta trở về, "Không nên đi làm cho đại nhân thêm phiền."
Tuy Tiếu Sương cũng là Vô Chỉ Cảnh, nhưng lộ rất rõ, cô ta mới vừa gia nhập Vô Chỉ Cảnh không lâu, chênh lệch thực lực với Mặc Nham nhiều lắm.
Một quyền này trực tiếp đấm cô ta miệng phun máu tươi.
Tiếu Sương cắn răng, lau máu tươi trên khóe miệng bò dậy, âm thầm xông ra ngoài.
"Bùm!" Không ngoài ý muốn lại bị Mặc Nham đánh về.
Lặp lại như vậy mấy lần, Tiếu Sương đã bị đánh mình đầy thương tích.
"Cảnh cáo một lần cuối cùng, còn muốn đi thêm phiền cho đại nhân, tôi không ngại giết cô." Tiếng Mặc Nham không hề có nhiệt độ vang lên.
Tiếu Sương như căn bản không để ý đến sống chết của mình, lúc này cô ta lại nở nụ cười: "Hắn đã hứa với tôi, để tôi đợi ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, hắn không thể nuốt lời."
u Dương Đức nhìn Tiếu Sương mình đầy thương tích thì không đành lòng, nháy mắt với Trần Thiếu Kiệt.
Trần Thiếu Kiệt chán ghét nhìn u Dương Đức, sau một khắc đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tiếu Sương, trực tiếp làm cho người ta hôn mê.
Thương thuyền dừng lại lần nữa xuất phát, rất nhanh thì biến mất trong hư không.
"Sao Đại Đế ca ca vẫn còn chưa quay về?" Lưu Tô Minh Nguyệt gãi đầu nhỏ hỏi.
"Rất nhanh, đại nhân rất nhanh sẽ quay về." Mặc Nham ôn nhu hồi đáp.
"Không phải Đại Đế ca ca còn ở lại nơi đó à?" Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má hỏi, đối với việc Tiêu Trần bỏ cô lại thì rất là không vui.
Nghe lời Lưu Tô Minh Nguyệt nói, Mặc Nham nhẹ nhàng gật đầu: "Đại nhân có việc phải xử lý, rất nhanh thì có thể chạy tới."
"Nhưng Đại Đế ca ca là dân mù đường đó, có thể tìm tới chúng ta sao?" Lưu Tô Minh Nguyệt đầy đầu hỏi chấm.
Mặc Nham: "..."
"Tiểu tử kia, đã qua ba canh giờ rồi, thương thuyền sớm đã đi xa, có thể giao chìa khoá ra đây hay không?" Người đàn ông trung niên ôn hòa nói.
"Không vội, lại chờ một lát." Tiêu Trần nhìn hư không đen nhánh phía xa, ý vị thâm trường nở nụ cười.
Ánh mắt nam tử trung niên trong nháy mắt băng lạnh, nhưng nhìn cái chìa khóa trong tay Tiêu Trần, chung quy vẫn phải nhịn xuống không phát tác.
Tiêu Trần nhìn một đám người phương xa, cười hỏi: "Các người có thể cướp một vị ngụy Đế sao?"
Tiêu Trần chỉ ngụy Đế, chính là Phiêu Miểu lão tổ, hắn ta vẫn treo ở phía sau thương thuyền, vì cũng là chìa khoá.
Hiện tại chìa khoá ở chỗ Tiêu Trần, tất nhiên hắn ta ở lại.
"Một vị ngụy Đế căn cơ bất ổn mà thôi, không nhọc tiểu hữu quan tâm." Người đàn ông trung niên cười nói.
Tiêu Trần cười nhún vai, hoàn toàn chính xác Phiêu Miểu lão tổ ngụy Đế căn cơ bất ổn, chắc là dùng con đường bàng môn tả đạo nào đó mạnh mẽ bước vào Ngụy Đế.
Nhưng ngụy Đế chính là ngụy Đế, coi như căn cơ bất ổn, cũng không phải một đám Vô Chỉ Cảnh có thể chống đỡ được.
Nếu bọn họ không để Phiêu Miểu lão tổ vào mắt, thì chắc là dẫn theo Phá Giới Chi Khí đến đây.
"Phá Giới Chi Khí cũng được mang ra, xem ra các người thật đúng là nhất định phải lấy được!" Tiêu Trần vui vẻ trào phúng.
Khóe miệng người đàn ông trung niên giật giật, không hề tiếp lời Tiêu Trần.
"Này, gái xấu, tính khí bà táo bạo như thế, có phải kinh nguyệt tới hay không?"
Tiêu Trần rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lại bắt đầu thúi miệng.
Mí mắt nữ tử kịch liệt co rúm, nhưng lại ngoài ý muốn là không kêu đánh kêu giết.
Tiêu Trần tiện nhân kia cũng mặc kệ mi có đáp lời có không để ý hắn, bởi vì một mình hắn có thể hát ra một máy làm trò.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận