Nhìn thấy Tiêu Trần nhàn nhã huýt sáo, Bạch Tử Yên trầm mặc một hồi.
"Con đã không còn là Trần Trần của lúc trước?"
Ngọc thạch thần bí có thể dễ dàng tránh né công kích của chính mình, võ đạo gì đó cũng không phải là không có lửa làm sao có khói.
Còn có tính cách thay đổi một trăm tám mươi độ.
Tất cả những điều này cộng lại cho thấy Tiêu Trần của hiện tại đã không còn là Tiêu Trần của quá khứ.
Tiêu Trần không có ý định che giấu, hơn nữa giấu cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Tiêu Trần gật đầu nói: "Có thể nói như vậy, nhưng cũng không đúng, bởi vì về bản chất, tôi và tôi của kiếp trước là cùng một người."
"Kiếp trước?" Bạch Tử Yên sửng sốt một chút.
"Đúng vậy!" Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chuyển thế trọng sinh, ở đây hẳn là không có lục đạo luân hồi, chị không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Bạch Tử Yên thực sự không biết nhiều về lục đạo luân hồi.
Nhãn giới của cô và Tiêu Trần, hoặc những gì họ nhìn thấy quá khác nhau.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tử Yên, Tiêu Trần mỉm cười.
"Chuyện này tôi không thể nói rõ với chị, sợ là sẽ có một vài thứ cảnh giác."
Nghe đến đây, Bạch Tử Yên không hiểu vì sao lại đột nhiên nổi da gà.
Đó là một cảm giác cổ quái, như thể có ai đó đang nhìn bản thân trong bóng tối, nó khiến cô không rét mà run.
Khi đạt đến Yên Diệt Cảnh, hoặc ít hoặc nhiều sẽ có khả năng tiên đoán hay còn gọi là giác quan thứ sáu cực mạnh.
Cảm giác cổ quái bị theo dõi vừa rồi khiến Bạch Tử Yên khiếp sợ đến cực điểm.
Tiêu Trần nhìn lên bầu trời đêm, hai mắt hơi híp lại, thật lâu không nói thêm gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảm giác này cũng dần dần tiêu tán, Bạch Tử Yên rốt cục cũng hồi thần.
Lúc này cô đã mồ hôi nhễ nhại.
Người đến cảnh giới này như cô, làm sao có thể đổ mồ hôi, cảm giác kỳ lạ đó dọa cho Bạch Tử Yên sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
"Cảm giác này..."
"Suỵt." Tiêu Trần đặt ngón trỏ lên miệng, làm động tác im lặng.
"Sau này chỉ cần là chuyện liên quan đến tôi, đừng hỏi, đừng nói." Tiêu Trần dặn dò.
Da đầu Bạch Tử Yên có chút tê dại, nhẹ gật đầu.
Tiêu Trần thu dọn các loại thảo mộc, đứng dậy để quay trở lại.
Nhìn mặt trời lặn ở phía tây, Bạch Tử Yên nói: "Trời tối rồi, tôi đưa cậu trở về!"
Tiêu Trần lắc đầu: "Nếu đã quyết định đi võ đạo, đương nhiên phải tuân theo quy tắc của võ phu."
Quy tắc của võ phu là gì: "từng bước từng dấu chân", đây chính là quy tắc của võ phu.
Hai người lặng lẽ đi trên con đường núi, bầu không khí có chút buồn tẻ.
Nhìn thấy bộ dạng lơ đãng của Bạch Tử Yên, Tiêu Trần đương nhiên biết cô đang lo lắng điều gì.
"Mẹ."
Bạch Tử Yên sửng sốt một chút, bởi vì từ khi Tiêu Trần sống lại, hắn chưa bao giờ chính thức gọi cô như vậy.
"Ừm." Bạch Tử Yên nhẹ giọng đáp lại một tiếng.
"Dê con biết ơn sữa mẹ, quạ nhỏ biết ân tình mẹ mớm mồi. Mọi người đều là mẹ của tôi, cả đời này đều là như vậy."
Tiêu Trần hiếm khi nghiêm túc trong một thoáng.
Bạch Tử Yên nhẹ nhàng thở ra, có những lời này như vậy là đủ rồi.
Bạch Tử Yên nặng nề gật đầu, hiếm khi nở nụ cười.
"Miếng ngọc bội đó là cái gì?" Đi được một lúc, Bạch Tử Yên không khỏi tò mò hỏi.
Bởi vì cảm giác mà miếng ngọc mang lại cho cô, có lẽ là mấu chốt giúp Tiêu Trần có thể làm người khác sống lại.
Từ cõi chết sống lại, thật bí ẩn huyền diệu, một thứ quý giá như vậy, hắn lấy ở đâu ra?
"Sơn Thần Ngọc."
Tiêu Trần nhìn bầu trời, dường như rơi vào trong hồi ức.
"Bất Quy thần trong Bất Quy sơn ở trên Bất Quy lộ, đây chính là Sơn Thần Ngọc, Sơn Thần ở Bất Quy sơn."
"Bất Quy lộ?" Lông mày Bạch Tử Yên hơi nhíu lại, cái tên này thật là chẳng ra làm sao.
Tiêu Trần liếc mắt một cái, một cỗ khí tức nhất thời trào ra.
"Người đẹp, chị cũng đừng coi thường nơi quỷ quái này."
"Vực thẳm hư không, Bất Quy lộ, đại dương mênh mông Vô Thủy, ba nơi này đã trở thành ba nơi sát khí vô song nhất trong hư không."
"Không nói tới Yên Diệt Cảnh, cho dù là đại năng Thần Vô Chỉ Cảnh tiến vào cũng đều thập tử nhất sinh."
Khóe miệng Bạch Tử Yên nhếch lên tựa như muốn cười nhưng lại không cười được.
"Ha ha... có phải chị cho rằng tôi đang nói khoác không?"
Bạch Tử Yên gật đầu không chút do dự.
Thần Vô Chỉ Cảnh là một cảnh giới trong truyền thuyết, làm sao có thể ngay cả một hung địa cũng không thể ra khỏi.
"Hai nơi kia không nói, tôi nói Bất Quy lộ vậy!"
"Chị đẹp, chị có biết tại sao trên đời này lại không thể thấy được đại năng vượt qua Thần Vô Chỉ Cảnh không?"
Tiêu Trần hỏi với vài phần chế giễu.
Hiếm khi nghiêm túc được một thời gian, bây giờ lại bắt đầu gọi loạn rồi.
Bạch Tử Yên lắc đầu thở dài bất lực.
"Bởi vì chỉ cần Thần Vô Chỉ Cảnh xuất hiện dưới tinh không này sẽ gặp đại nạn, sẽ bị truyền tống thẳng đến Bất Quy lộ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận