Khi bị thương nặng gần như sắp chết, còn có thể có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy, chỉ sợ Tiêu Trần là người duy nhất.
Tiêu Trần đứng yên bất động, để cho thân ảnh không đầu va vào mình.
Tiêu Trần bị đụng trúng bay ra ngoài hơn mười mét, nói thật ra, Tiêu Trần bị đánh bay khoảng cách này chỉ ở trạng thái này mới như vậy, điều này cho thấy uy lực của thân ảnh không đầu này thật sự không đáng nhắc tới.
Tiêu Trần lảo đảo đứng dậy, đột nhiên phát hiện bóng người không đầu không ngừng động đậy.
Thân ảnh không đầu có động tác mới vào lúc này, nó thế mà lại rút bàn tay trong tay áo ra.
Đó là một đôi bàn tay già nua như móng gà khô, móng tay đen xì, tạo cho người ta cảm giác rất khó chịu.
Thân ảnh không đầu vươn tay phải ra xoa xoa trên người.
Nhìn thấy động tác của người không đầu, đồng tử của Tiêu Trần đột nhiên co rút lại.
Bởi vì Tiêu Trần phát hiện bàn tay có chút vết đỏ, chính là vết máu còn sót lại trên quần áo khi nó đánh với chính mình vừa rồi.
Một cảm giác khủng hoảng đáng sợ ập xuống, khí tức chết chóc bao trùm lấy Tiêu Trần!
Chỉ thấy bóng dáng không đầu kia trực tiếp dùng bàn tay dính máu của Tiêu Trần đâm vào ngực mình.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Tiêu Trần trở nên như tro tàn, khó coi như một cái xác.
Tiêu Trần chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói kịch liệt, giống như bị một bàn tay hung hăng nhéo lấy.
"Nhân quả kích phát từ khi nào, không đúng, không có nhân, nhân quả không thành lập mới đúng, lẽ nào là do nó đụng vào chính mình."
Tiêu Trần quay đầu nhanh chóng, "Không đúng, không thành lập."
"Nếu nguyên nhân là nó đụng phải mình, kết quả hẳn là chính mình bay xa mười thước, cũng không thể gây thương tổn cho trái tim của mình."
"Máu, vấn đề là ở máu của mình." Tiêu Trần lập tức tìm ra nguyên nhân.
Nhưng dường như đã quá muộn, lúc này bàn tay không đầu đâm vào ngực hắn đột nhiên dùng sức rút ra một cách thô bạo.
Một trái tim tươi mới, đang đập xuất hiện trên bàn tay giống như móng gà của người không đầu.
Không còn chỗ để điều động, thân ảnh không đầu đã bóp nát trái tim trong tay mình.
Theo sự tan vỡ của trái tim, thân ảnh không đầu ngay lập tức biến mất.
Mà Tiêu Trần cũng theo đó mà trùng điệp ngã xuống.
"Nguyền rủa..."
Ý thức của Tiêu Trần bắt đầu mơ hồ, trái tim đã ngừng đập vào lúc này.
"Con mẹ nó chứ thật sự là thiếu nợ." Tiêu Trần cảm giác mình thật sự là chết chưa hết tội, rảnh rỗi không có việc gì làm đều muốn thử một chút.
Lúc này, một giọng khóc thút thít vang lên bên tai Tiêu Trần.
Lưu Tô Minh Nguyệt vỗ cánh nhỏ, xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần.
Tiểu gia hỏa mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt rưng rưng, hai bên má sưng húp.
Lưu Tô Minh Nguyệt cầm trên tay một quả trái cây màu vàng to bằng nắm tay em bé.
Quả có nhiều vết răng nhỏ, nhìn như bị gặm thật lâu.
Nhìn thấy Tiêu Trần, Lưu Tô Minh Nguyệt bật khóc, "Hu hu Đại Đế ca ca, anh là một tên lường gạt, thứ này không ăn được đâu, cắn cũng không được."
Tiêu Trần không nói nên lời, hắn chỉ có thể mở miệng ra hiệu cho Lưu Tô Minh Nguyệt đút trái cây vào.
Lưu Tô Minh Nguyệt có chút mơ hồ không hiểu Tiêu Trần muốn nói gì, thấy Tiêu Trần như sắp chết, Lưu Tô Minh Nguyệt khóc như lũ Hoàng Hà kinh thiên động địa.
Tiểu gia hỏa hoàn toàn không chú ý tới, bóng dáng không đầu đằng sau lại xuất hiện phía sau lưng, phi nước kiệu về phía cô.
Có lẽ mạng sống của Tiêu Trần không có đến tuyệt lôj, hoặc có lẽ chính đại vận khí của Tiêu Trần đã nổi lên tác dụng.
Lưu Tô Minh Nguyệt không cầm chắc trái cây trong tay, trái cây rơi thẳng vào miệng Tiêu Trần.
Tiêu Trần dùng sức lực cuối cùng cắn xuống, trong miệng vang lên một tiếng kim loại răng rắc.
Sau khi trái cây vỡ vụn, nó bắt đầu có tác dụng, một lực lượng khổng lồ chạy trên thân Tiêu Trần.
Lúc này trái tim đã ngừng đập như động cơ đập điên cuồng.
Các vết thương trên cơ thể cũng hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ngay khi bóng dáng không đầu đụng tới, Tiêu Trần đã đứng lên xoay người, một tay cầm túm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, một tay đập mạnh vào thân ảnh không đầu.
"Ầm!"
Một quyền phong sắc bén đến cực điểm, trực tiếp cắt hình người không đầu thành vô số mảnh vỡ.
Nhìn thấy cảnh này, thiếu niên cách đó không xa thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi.
Cảm nhận được sức mạnh vô song sắc bén toán loạn xung quanh trong cơ thể, nghĩ về ngọn lửa không tên lúc trước, Tiêu Trần đã đoán được đại khái về thứ mà Sư phụ đã ban cho mình.
Nhìn đôi má sưng vù của Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần bật cười thành tiếng.
Tiêu Trần đoán rằng năm hộp ngọc do sư phụ tặng, thiên tài địa bảo trong đó có lẽ đại biểu cho ngũ hành là kim mộc thủy hỏa thổ.
Tiểu gia hỏa xui xẻo Lưu Tô Minh Nguyệt lấy được trái cây tượng trưng cho kim, nhưng vì quá cứng nên đã cắn đến nỗi khiến cho quai hàm của chính mình sưng lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận