Tiêu Trần lại nghĩ tới một cái tên, Tề Thiên Đại Thánh, người anh em này không phải là biến thành từ đá vá trời sao?
Việc này thật đúng là thú vị.
"Những thứ này chỉ được ghi lại trong sách cổ, lão đạo tôi thật ra cũng chưa từng thấy qua." Lão đạo có chút bất đắc dĩ buông tay một cái.
"Chưa thấy qua ông đã gửi hy vọng vào vá trời?" Tiêu Trần nhẹ nhàng nhíu mày một cái.
Lão đạo bất đắc dĩ gật đầu: "Lão đạo đi đại thế giới khác lật xem sách cổ, trên một số sách cổ có ghi chép, truyền thuyết kể ở thời đại Thái Cổ, từng có đại thần vá trời thành công. Nói cách khác, loại tài liệu đá vá trời này thật sự tồn tại."
"Hơn nữa trong hội đấu giá lần này cũng sẽ có chút liên quan tới đá vá trời."
"Hội đấu giá, đá vá trời?" Tiêu Trần có chút không hiểu, hai chuyện này thì có liên quan gì?
"Nhà họ Ngũ, gia chủ nhà họ Ngũ liên hệ với tôi, nói trên tay bọn họ có một thứ có thể đá vá trời." Lão đạo cũng không có giấu giếm, nói thẳng ra.
"Có thể?" Tiêu Trần suýt chút nữa bật cười.
"Hở?" Lão đạo bất đắc dĩ gật đầu: "Vật này chưa từng có ai thấy qua, cho nên chỉ có thể đoán."
"Nói cách khác, heo mập họ Ngũ lòng tin tràn đầy có thể lấy được tài liệu của thuyền buôn, cũng là bởi vì một viên có thể là đá vá trời?" Tiêu Trần khinh thường trợn trắng mắt.
Lão đạo cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ông đã có biện pháp, còn tới tìm tôi để làm gì? Với bộ dạng của tôi hiện giờ, đi tiểu cũng không thể tiểu ba trượng, ông tìm tôi thì được cái tích sự gì." Tiêu Trần này lại bắt đầu phát điên.
Đám người nghe mà ngây người tại chỗ, nào có ai nói mình như vậy.
Lão đạo bất đắc dĩ cười cười: "Ngài quý là Đại Đế, bất luận tầm mắt hay là thực lực, hẳn đều ở trên những người như chúng tôi, lão đạo muốn làm phiền Đại Đế..."
Tiêu Trần cắt đứt lão đạo nói: "Ông muốn để tôi giúp ông xác nhận đá vá trời là thật hay giả, tiếp theo giúp ông lấp đầy lỗ thủng sao?"
"Ha ha!" Lão đạo có chút xấu hổ gật đầu: "Chủ yếu vẫn là muốn ngài chỉ đạo tu bổ làm sao, dù sao việc này vẫn là lần đầu tiên."
Tiêu Trần suýt chút nữa bật cười: "Lão nhân, ông biết biệt hiệu của tôi là gì không?"
Lão đạo có chút kinh ngạc, cái này có liên quan gì tới biệt hiệu.
"Tất cả mọi người gọi Đại Đế ca ca, là lão lưu manh không học vấn không nghề nghiệp." Lưu Tô Minh Nguyệt liếm mứt quả vui vẻ giơ quả đấm nhỏ tiếp một câu.
"Phụt..." Tiếu Sương còn có tiểu đạo sĩ Tiểu Thiện bên cạnh bật cười tại chỗ, loại biệt hiệu này thực sự là quá thích hợp.
"Cái này..." Lão đạo thực sự không nghĩ tới, đường đường là Đại Đế lại có một biệt hiệu rất khác biệt như thế.
Tiêu Trần lắc đầu: "Ông tìm tôi cũng vô dụng, nếu ông có thể tìm được một con khỉ, còn có thể giúp ông một chút."
Con khỉ Tiêu Trần nói, đương nhiên là Tề Thiên Đại Thánh, người này là do đá vá trời biến thành, mới có thể nhận rõ đá vá trời là thật hay giả, thậm chí còn có khả năng nắm được quy trình vá trời.
Trong lòng lão đạo vui vẻ, vội vàng hỏi: "Con khỉ ngài nói hiện tại ở nơi nào."
"Tôi làm sao biết được." Tiêu Trần tức giận liếc mắt.
"Ách" Lão Đạo lau mồ hôi trên trán, hắn thật không hiểu mạch não Tiêu Trần dài như thế nào.
Tiêu Trần nhìn về phía ngoài tiệm mì, cười hỏi: "Lão đầu, ngươi có tin vào mệnh không?"
Lão Đạo giật mình nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng sau đó liền gật đầu.
Lão đầu do dự muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Trong lòng Lão Đạo biết rõ, những người tu đạo như bọn hắn, ngoài miệng nói là không tin vào mệnh, mệnh ta do ta không phải do trời.
Nhưng những người tu đạo bọn hắn đều hiểu rõ, bản thân họ chưa bao giờ thoát khỏi ngục tù của số phận.
Nghịch thiên cải mệnh, nói không quá cũng chỉ là một câu khẩu hiệu mà thôi.
Tiêu Trần cười lắc đầu, bưng bát lên uống một ngụm mì cuối cùng.
Tiêu Trần đứng dậy, nhìn lão Đạo lo lắng, cười nói: "Ngươi đã tin vào mệnh, vậy thì hãy tiếp tục tin vào nó. Mọi thứ trên đời đều đã định sẵn."
Nghe được lời nói Tiêu Trần, lão Đạo run lên: "Công tử, ý của ngài là?"
Tiêu Trần nhẹ gật đầu: "Trong đời ta đã đi vô số nơi, nhưng cũng chỉ nghe nói đến loại đá Bổ Thiên này ở một nơi."
Ánh mắt Lão Đạo dần dần sáng lên.
Mang theo cây kẹo hồ lô, Tiêu Trần chậm rãi đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Đá Bổ Thiên đến từ nơi ta sinh ra, truyền thuyết về đá Bổ Thhieen cũng đã xảy ra ở đó."
Tiêu Trần gỡ một chuỗi kẹo hồ lô đưa cho Lưu Tô Minh Nguyệt, mỉm cười: "Theo tính cách của Đại Đạo, nàng sẽ không để chuyện này xảy ra, nàng sẽ sắp xếp mọi thứ, mọi thứ dường như là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nó đều đã được sắp đặt. "
Trái tim của lão Đạo dần dần bình tĩnh lại, nhưng hắn vẫn không hiểu lắm lời của Tiêu Trần.
"Công tử có thể chỉ rõ hay không." Lão đạo bất đắc dĩ cười cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận