Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 748: Lưu Tô Minh Nguyệt (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Đau đau đau, cô có thể chuyển đi nhéo chỗ khác không."
Bị cô gái nhỏ nhéo tai, Tiêu Trần chỉ cảm thấy lỗ tai đau rát.
"Không được, lỗ tai anh nhiều thịt." Lưu Tô Minh Nguyệt rất tự nhiên trả lời một câu.
"Ông đây cũng không phải heo, thịt trên lỗ tai tới từ đâu chứ."
Đều lúc này rồi, hai người còn đang đấu võ mồm.
Lúc này vòi rồng màu đen đã xoắn tới sát cách đó không xa.
Lưu Tô Minh Nguyệt sợ đến mặt trắng bệch, chỉ vào mặt đất nói: "Mau mau mau, nhảy xuống đi."
Nhìn phía dưới, Tiêu Trần cắn răng, vỗ vỗ hồ lô lớn: "Mẹ nó mau xuống dưới."
Hồ lô lớn như là nghe hiểu lời Tiêu Trần nói vậy, lung la lung lay rơi xuống đất trong khí lưu bạo loạn.
Ngay lúc Tiêu Trần tiếp xúc mặt đất, bảy vòi rồng va chạm vào nhau.
Vô số loạn lưu chồng lên nhau, đại địa bị hung hăng lật tung, số lượng lớn đất bị điên cuồng cuốn về phía không trung.
Lôi xà không ngừng đánh xuống quanh ngọn núi lớn, toàn là đốm lửa và tia chớp.
Vòi rồng cuộn bạo xoắn lên mặt đất, một cái hố trời to lớn hình thành ở chỗ này, tất cả đều bị cắt thành mảnh nhỏ.
Mà khi Tiêu Trần tiếp xúc với mặt đất, thổ địa dưới người Tiêu Trần đột nhiên bập bềnh như bọt sóng mềm mại.
Cơ thể Tiêu Trần rơi vào trong đất, biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Trần và Lưu Tô Minh Nguyệt trốn ở trong mặt đất hắc ám, hào quang màu vàng đất bao vây lấy cơ thể Tiêu Trần.
Tiêu Trần vỗ ngực, vẻ mặt sợ sệt.
May Lưu Tô Minh Nguyệt là sơn thần, không chỉ có thể điều khiển thực vật, phương pháp độn thổ cũng là thiên hạ vô song.
Nếu không dưới năng lượng đáng sợ như thế, thủ đoạn khác đúng là rất khó sống sót.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần, không ngừng nắm tóc Tiêu Trần, nức nở khóc.
"Này này này, Vô Chỉ Cảnh ở đâu ra thế, không ở trong Bất Quy sơn, tôi đánh không lại đâu đấy."
Tiêu Trần phát cáu lắc đầu nói: "Được rồi được rồi, đừng kéo tóc ông đây được chứ? Bị kéo thành người hói đầu, sau này sao mà lấy vợ được."
Tiêu Trần nói chưa dứt lời, Lưu Tô Minh Nguyệt càng kéo hăng hơn.
Lưu Tô Minh Nguyệt kéo chưa đủ nghiền, dứt khoát cắn một phát lên tai Tiêu Trần.
Tiêu Trần đau đến nhảy loạn: "Tiểu tổ tông, cô là chó à?"
"Anh mới là chó." Lưu Tô Minh Nguyệt cong miệng, bất mãn bĩu môi.
Lúc này đại địa đột nhiên chấn động, chỗ Tiêu Trần trong đất cũng bị liên lụy.
"Đã đánh nhau, ha ha lên đi xem trò vui đi." Tiêu Trần cười một trận bỉ ổi, chạy lên trên.
"Còn không mau chạy, lên tìm chết à!" Lưu Tô Minh Nguyệt hung hăng kéo tóc Tiêu Trần, muốn cho Tiêu Trần dừng bước lại.
"Chạy? Trong từ điển của ông đây không có từ này này."
Tiêu Trần trợn trắng mắt, ngựa không ngừng vó hướng chạy lên trên.
Trên đại địa tan hoang, một ảo ảnh Cửu Vĩ Hồ lớn như ngọn núi đang điên cuồng gầm thét.
Cô gái nhỏ đứng trên mặt đất, sắc mặt nghiêm túc nhìn đại hán.
Khóe miệng cô ta vương vệt máu, xem ra cú va chạm mãnh liệt với vòi rồng đen vừa rồi khiến cô ta bị thương một ít.
Lúc này một cái đầu chui ra khỏi đất, vừa đúng lúc xuất hiện dưới người cô gái nhỏ.
"Ô, màu trắng."
Giọng Tiêu Trần vang lên trong trời đất, bầu không khí rơi vào sự an tĩnh quỷ dị.
Cô gái nhỏ sửng sốt, sau đó phát hiện âm thanh này đến từ dưới người mình, cúi đầu nhìn xuống đã nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Tiêu Trần.
"A! Đồ biến thái chết tiệt."
Cô gái nhỏ kêu thảm nhấc chân định giẫm đầu Tiêu Trần.
Đầu Tiêu Trần co rụt lại, lại chui về trong đất.
"Đồ biến thái chết tiệt nhà anh, muốn chạy?" Cô gái nhỏ thẹn quá thành giận, hai tay đè xuống đất, phía sau cô xuất hiện chín cái đuôi hồ ly lớn.
Đuôi vung lên thật cao, sau đó hung hăng cắm vào trong đất.
Trong lúc nhất thời đất đá tung bay, bụi mù nổi lên bốn phía.
"Bên phải, bên phải."
Lưu Tô Minh Nguyệt không ngừng chỉ huy Tiêu Trần tránh né công kích của đuôi hồ ly.
"Đó là trái, đó là trái, anh không phân biệt được trái phải à?"
Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận đến mặt đỏ như xôi gấc.
Tiêu Trần thở hổn hển, suýt nữa thì mệt như chó chết: "Đồ rùa đen nhà cô, giỏi thì đi thử đi."
Sau khi tránh thoát một vòng công kích, phía trên lại không có động tĩnh.
Tiêu Trần lại lặng lẽ chui ra mặt đất.
"Ô, tại sao lại là màu trắng."
"A đồ biến thái chết tiệt nhà anh." Tiếng kêu thảm của cô gái nhỏ lại vang lên.
"Ấy, hì hì ngoài ý muốn ngoài ý muốn." Tiêu Trần lại cười hì hì chui về trong đất.
"Anh là biến thái à? Cứ đi nhìn quần lót người ta vậy."
Tiêu Trần có chút căm tức: "Cô mới là biến thái ấy, cô nghĩ rằng tôi muốn coi à? Một cô nhóc còn chưa dậy thì, cởi hết cho tôi coi tôi còn không có hứng nhìn."
"Đồ lưu manh."
Lưu Tô Minh Nguyệt cắn một phát lên tai Tiêu Trần, thân thể không ngừng lay động.
"Đau đó con rùa đen kia." Tiếng kêu thảm của Tiêu Trần vang lên dưới đất.
"Đại Bạo Lâm."

Bình Luận

0 Thảo luận