Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 895: Thanh Thiên đại lão gia (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Trong lốc xoáy, thiếu nữ chứng kiến tất cả, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Thanh Phong!" Hai mắt lão đạo sĩ trừng như sắp rách ra: "Mi là Thiên Đạo nhưng lại lạm sát người vô tội. Như vậy có khác gì súc sinh?"
Râu tóc của lão đạo sĩ đều dựng ngược hết lên, khí tức cuồng bạo khiến quần áo ông ta phồng lên rõ ràng.
Thiếu niên vẫn mang dáng vẻ ôn hòa đó: "Tu sĩ các ông vốn là nghịch thiên mà đi. Giết hay không giết chỉ là một ý niệm của ta mà thôi."
Từng sợi xích vàng vươn ra hướng về phía lão đạo sĩ, pháp tắc Đại Đạo chung quanh nổ vang, chặt chẽ giam cầm ông ta.
Đứng trước cái gọi là Thiên Đạo này, tất cả mọi thứ đều có vẻ rất nực cười.
Mắt thấy đám xiềng xích vàng óng kia đang chuẩn bị cuộn tới bên cạnh lão đạo sĩ thì một luồng ma khí ngập trời đột nhiên từ dưới lòng đất đâm lên.
Luồng ma khí này đánh va chạm dữ dội với xiềng xích, khiến nó khựng lại một chút nhưng rất nhanh sau đó đã bị ma khí đánh vỡ nát.
Trong dị biến chớp nhoáng này, một đội nhân mã bất ngờ xuất hiện, tranh thủ cứu lão đạo sĩ ra.
"Trương chân nhân, ngài không sao chứ?"
"Đội trường Từ."
Lão đạo sĩ lắc đầu, vẻ mặt bi thương nhìn tiểu đạo sĩ đã bị thiêu thành tro, nước mắt rơi đầy mặt.
Đội nhân mã này chính là đám người Từ Kiến Quân.
"Chúng ta rời khỏi đây trước đã."
Từ Kiến Quân nhìn đám xiềng xích vàng dày đặc xung quanh, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Anh ta cõng lão đạo sĩ lên, định rời khỏi đây. Thế nhưng, còn chưa kịp hành động thì toàn bộ đại địa đã bắt đầu rung lắc dữ dội.
Giờ phút này, mặt đất vốn cứng rắn mà lại như sôi, không ngừng cuộn lên ùng ục.
Tất cả những ai đứng không vững đều bị hất tung, ngã lăn trên mặt đất.
Đồng thời, những sợi xích vàng kia cũng xoắn cực nhanh về phía bọn họ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, đến mức mọi người còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng kèn thê lương trầm bổng bỗng vang lên.
Từng gợn sóng kim sắc dập dìu lan ra từ lốc xoáy giữa không trung.
Tiếng kèn thê lương giống như dùng một tần số bi thương nào đó mà vọng vào tận sâu trong linh hồn mọi người. Mang theo cung bậc chỉ còn lại mình ta sau bão táp mưa sa.
Nhưng nỗi cô độc này lại khơi dậy nhiệt huyết trong lòng mỗi người, sinh tử vô thường, dù chết cũng không hối hận!
Nơi những gợn sóng kim sắc kia đi qua, mọi thứ đều như dừng lại.
Lúc này, Xiềng Xích Đạo Đạo, mặt đất sôi sục và cả nụ cười ôn hòa của thiếu niên đều như bị người ta ấn nút pause lại.
Trong khoảnh khắc này, dường như thời gian cũng không còn ý nghĩa.
Mây đen đầy trời bị những gợn sóng kim sắc tách ra, ánh nắng ấm áp lại trở về với nhân gian.
Thiên địa đều như biến thành sắc vàng óng ánh, khí tức thần thánh trang nghiêm bao phủ cả thế giới.
"Răng rắc..." âm thanh tựa tiếng gương vỡ vang lên giữa thiên địa trang nghiêm.
Từ trên bầu trời, một vết nứt cực lớn từ từ lan xuống.
Vết nứt này đến không nhanh cũng không chậm, trong thản nhiên còn có chút thong dong.
Thời gian dần dần trôi qua, vết nứt đã xuyên qua toàn bộ thương khung, giống như một cái hào sâu chia đôi thế giới.
Vết nứt này bắt đầu vỡ ra, hơi thở thê lương vô hạn vô biên từ trên vòm trời phủ xuống.
Bi thương, do dự, mê mang... từng luồng cảm dâng trào trong lòng mọi người.
Vết nứt không ngừng lan rộng, lộ ra một thế giới cực kỳ hoang vu bên trong nó.
Đó là loại thế giới như thế nào?
Đại địa và thiên không đều bị sắc vàng bi thương hủ bại bao phủ, y hệt như cánh rừng cuối thu, không hề có chút sức sống nào.
Trên mặt đất thê lương vô tận là vô số ụ đất nhỏ nối tiếp nhau, cực kỳ giống phần mộ của những kẻ vô danh.
Ngoại trừ những ụ đất nhỏ mênh mông vô tận khiến lòng người không khỏi xót xa thì phía trên vòm trời của thế giới hoang vu này lại khiến chân cẳng của những người chứng kiến nhũn hết cả ra, mồ hôi lạnh lập tức đổ ướt đẫm cả quần áo.
Kể cả thiếu niên tự xưng là Thanh Thiên đại lão gia kia cũng không ngoại lệ.
Trên thiên khung của thế giới hoang vu đó có gì chứ?
Ở đó có là vô số long hồn: Thanh Long, Hoàng Long, Chúc Long, Địa Long, Tổ Long...
Bất cứ loại rồng nào mà nhân loại đã nhìn thấy hay nghe nói đều có thể bắt gặp ở đây, cùng đó là vô số chủng loại chưa biết tên.
Thân thể của long hồn dài như những dãy núi, ung dung ngao du trên vòm trời.
Tuy thế giới này vô cùng hoang vu nhưng tất cả long hồn đều rất vui vẻ hạnh phúc. Có vẻ như ở đây, chúng cảm thấy rất thoải mái, rất tự do tự tại.
Cùng lúc đó, toàn bộ Địa Cầu đều không ngừng run rẩy.
Lúc này, tiếng rồng ngâm vô biên đã vang vọng khắp cả thế giới.
Trong những ngọn núi, những dòng sông lớn, những hải vực bao la và cả những nơi từng có truyền thuyết về Thần Long đều vang lên tiếng rồng ngâm cao vút, vang dội.

Bình Luận

0 Thảo luận