Tiêu Trần lại lắc đầu, "Sư phụ là hai chữ rất nặng nề, hơn nữa tôi cũng không có dự định chính thức thu học trò."
"Cô gọi tôi là tiên sinh đi, tiên sinh truyền đạo dạy nghề giải thích nghi hoặc."
Không biết vì sao trong lòng Hạ Nhi có chút mất mát.
"Tiên sinh, ngài có thể."
Tiêu Trần phất phất tay, cắt đứt lời Hạ Nhi nói.
Tiêu Trần biết nàng muốn nói gì, chắc là bảo mình không nên làm yêu quái ở chỗ này mà thôi.
Tiêu Trần cười cười, căng giọng hô một câu.
"Tôi đã trở về."
Biển xanh dập dờn, kỳ cảnh thế gian trong sách; bóng hình xinh đẹp nghê thường, điệu múa phong hoa tuyệt đại; lâm vân mặc vũ, tụng khoáng thế Liêu nguyên; tóc đen lướt nhẹ phổ tiên cảnh nhân gian.
Đây mới thực sự là tiên cảnh nhân gian, tất cả mọi thứ nơi đây phù hợp với hết thảy tưởng tượng của người ta đối với tiên cảnh.
Khi mọi người đang quỳ bái, cảm nhận khí tức thần sơn yên tĩnh mà thần thánh.
Một câu của Tiêu Trần trực tiếp phá hủy bầu không khí thần thánh trang nghiêm trong nháy mắt.
Sắc mặt Hạ Nhi hơi tái nhợt, rốt cuộc chuyện mình lo lắng cũng sẽ xảy ra hay sao?
Một tiên sinh hời như hắn thực sự tới đây gây sự?
"Tôi đã trở về."
Tiếng hét trung khí mười phần nặng nề nhộn nhạo tản ra.
Âm thanh đụng vào núi lớn, đụng vào trong thôn trang, lại vang vọng yếu ớt lại.
Mặc dù Tiêu Trần có chút bệnh tâm thần, nhưng cũng không thể cản trở hắn là một người rất đáng yêu.
Tiêu Trần thích động vật nhỏ, đặc biệt là chó mèo, các loại động vật nhỏ có lông mềm.
Lúc trước không ở bao lâu trên Địa Cầu, mà thiếu chút nữa sửa nhà thành vườn bách thú.
Trên núi Hắc Phong có rất nhiều động vật dễ thương, Tiêu Trần rất thích chúng nó, mà những tiểu tử này cũng đều rất thích Tiêu Trần.
Bởi vì thân Tiêu Trần hướng thiên nhiên, mang theo khí tức gần gũi tất cả, cái này khiến chúng nó không nhịn được nghĩ muốn tới gần Tiêu Trần.
Trên núi Hắc Phong lợi hại nhất là ai?
Không thể nghi ngờ nhất định là tiểu tỷ tỷ Tử Thần.
Nhưng trên núi Hắc Phong ai là người giữ lời nhất?
Chỉ có một, đó chính là Tiêu Trần.
Làm sơn đại vương của núi Hắc Phong, đi ra ngoài đã hơn một năm, bây giờ trở về tất nhiên là muốn được chào đón.
Núi Hắc Phong an tĩnh, lúc này đột nhiên cứ huyên náo như vậy, vô số tiếng kêu hưng phấn vang lên ở trong núi.
Mà hỏa phượng vẫn bay quanh ở trên đỉnh núi, cũng mang theo trăm loài chim phi xuống dưới cực nhanh.
Toàn bộ núi lớn lúc này giống như là sống lại, tỏa ánh hào quang vạn trượng.
Trong thôn trang nhỏ dưới chân núi u tĩnh lúc này cũng náo nhiệt.
Tiêu Trần là tiểu tiên nhân rất dễ mến, cái này là nhận thức chung của tất cả thôn dân.
Mặc dù có đôi khi tiểu tiên nhân thích đùa dai, nhưng chuyện này cũng không hề cản trở các thôn dân thích Tiêu Trần.
Đặc biệt là đại cô nương, tiểu tức phụ, cũng hận không thể đoạt lại Tiêu Trần.
Hơn nữa Tiêu Trần có đại ân cho đối với bọn họ, cho phép bọn họ định cư ở chỗ này.
Chỉ cần mỗi điều này, trong mạt thế chính là thiên đại ân tình.
Một thiếu nữ da hơi đen chạy ra khỏi phòng, ánh mắt của nàng vô cùng sáng, giống như có ngôi sao đang sáng lên.
"Ai nha! Thắng Nam con từ từ thôi, mang giày vào, con gái không được hấp tấp."
Giọng thôn trường có chút bất đắc dĩ truyền đến, Thắng Nam quay đầu làm một mặt quỷ.
Vui vẻ nhảy cà tưng chạy ra phía ngoài thôn.
Mà thôn trường dẫn các thôn dân chậm rãi theo sau.
Hạ Nhi và Chương Long liếc nhìn nhau, khuôn mặt chấn động.
Tình huống hiện tại đã làm bọn họ bối rối.
Tốc độ hỏa phượng là nhanh nhất, mọi người nhìn thấy hỏa phượng tới gần cực nhanh, kích động quỳ xuống.
Trong bất cứ truyền thuyết nào, phượng hoàng cũng đều là thần thú điềm lành.
Nhưng nhanh nhất cũng là một con heo, con heo màu vàng chính là Hắc Phong.
Hắn ta cưỡi ở một con ngựa, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần.
"Ùi ôi, Trần huynh đệ, chịu về nhà rồi nhề, còn tưởng rằng anh bị nữ yêu tinh nào bắt lại thành áp trại tướng công ở bên ngoài nữa nha!" Hắc Phong âm dương quái khí nói.
Lần này Tiêu Trần đi thế mà đã hơn một năm, hoàn toàn không có tin tức, nếu không phải là Tử Thần ngăn cản, hắn ta và Võ Vô Địch đã sớm ra ngoài đi tìm người.
"Khà khà." Tiêu Trần nhe răng cười, lộ ra cái răng khểnh dễ thương.
Trong lòng Hắc Phong có dự cảm xấu, vừa định chạy đi, kết quả một trận gió thổi qua.
Tai lợn Hắc Phong đã bị xách lên.
Tuy Hắc Phong không có đuôi, nhưng Tiêu Trần đã sớm tìm được cách chơi mới.
Xách lỗ tai Hắc Phong múa thành một cánh quạt lớn.
Tiếng kêu như mổ lợn vang lên ở chỗ này.
Vào thời khắc này, một thủy hoàn màu đen đi tới trước mặt Tiêu Trần.
Một nữ nhân xinh đẹp vô song xuất hiện trong thủy hoàn, đúng là Tử Thần.
Cô cười tủm tỉm nhìn Tiêu Trần, cả mắt đều là ôn nhu.
Mà Tử Thần xuất hiện lại làm cho tóc gáy toàn thân Hạ Nhi và Chương Long chổng ngược.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận