Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 529: Tiêu Trần ma tính

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Hắn khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Đến giờ rồi à?"
"Vẫn chưa, cậu đừng nói nữa, nghe tôi nói đây này."
Sở dĩ quan hệ giữa hai người khá tốt, chứ nếu có người khác nói chuyện như thế này thì có lẽ đến xương cũng không còn.
Tiêu Trần kể lại những gì đã xảy ra, hư không sắp sụp đổ đến trái đất.
Tiêu Trần ma tính nghe xong, mắt không chớp một cái, vẻ mặt bình tĩnh như tất thảy không liên quan gì đến mình.
Đây cũng là lý do Tiêu Trần đánh thức anh chàng này, Tiêu Trần ma tính sẽ không bao giờ bị cuốn vào những gì đã xảy ra.
Nếu là Tiêu Trần thần tính thì đã càm ràm một hồi thôi một hồi rồi.
"Đã hiểu." Quỷ Tiêu Trần bình thản nói.
Tiêu Trần chặn Tiêu Trần ma tính đang chuẩn bị rời đi lại.
"Cậu vội cái quái gì, tôi còn chưa nói xong."
"Sau khi đi ra ngoài, hãy nhanh chóng trở về Trái Đất, đừng đi lung tung ở thế giới này, ở đây không có cường giả nào cho cậu khiêu chiến đâu."
"Sau khi trở về Trái đất, hãy chăm sóc gia đình, đừng như một kẻ ngốc suốt ngày chỉ biết đánh đấm, chém giết."
"Ngoài ra còn phải giúp những người tu hành của trái đất đặt ra các quy tắc, để giới tu hành trên trái đất có thể đi đúng hướng."
"Vấn đề khôi phục cơ thể đã được xử lý xong, cậu không được phép tự tiện thay đổi nữa."
Tiêu Trần càm ràm như một bà mẹ.
"Bùm!"
Lúc này, thức hải chấn động kịch liệt, Tiêu Trần vỗ trán, có rất nhiều chuyện muốn giải thích, nhưng đã quá muộn.
"Haiz, cậu hãy tùy cơ ứng biến đi, cố gắng giết càng ít người càng tốt."
Sau khi nghĩ lại, Tiêu Trần vẫn cảm thấy không thích hợp, để tên này đi ra ngoài, nói không chừng sẽ là cảnh máu chảy thành sông.
"Tôi sẽ chia sẻ những ký ức địa cầu này cho cậu. Ta chỉ xin cậu giơ cao đánh khẽ, tích chút đức về sau, đừng cứ hễ giơ tay là lại chém lại giết."
Tiêu Trần ma tính gật đầu, ngửa cổ hỏi: "Còn nửa năm nữa mới đến hạn chót, cậu không định đi ra ngoài sao?"
Tiêu Trần trợn mắt, phất tay một cái, quan tài ở giữa liền mở ra.
Tiêu Trần thoải mái nằm xuống rồi nói: "Nằm ở chỗ này thật thoải mái, ra ngoài làm gì chứ?"
Tiêu Trần vẫy tay, những mảnh ký ức lập tức trôi về phía Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính giống như một khúc gỗ, thản nhiên để những mảnh ký ức đó xâm nhập vào tâm trí mình.
Hình bóng Tiêu Trần ma tính dần dần biến mất.
Trong thế giới thực.
Dưới sự bảo vệ của Thôn Thiên - Thiên Chinh, hai chị em không bị đe dọa đến tính mạng, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần dưới sự trấn áp của đôi mắt đó.
Nhưng khi nhìn thấy trạng thái của Tiêu Trần, trong lòng họ lại dâng lên một nỗi buồn sâu sắc.
"Chị ơi, anh ấy... anh ấy..." Cô gái không thể nói ra được từ "chết".
Cô ta không thể chấp nhận điều đó dù thế nào đi nữa, người thiếu niên vô cùng mạnh mẽ vừa mới tàn sát cả cánh đồng hoang vu trong nháy mắt, giờ lại như một người đã chết.
Người phụ nữ vẫn tương đối bình tĩnh, nghĩ đến những gì Tiêu Trần vừa nói, cô ta cảm thấy mọi chuyện không giống như những gì mình đang thấy.
"Ảnh Nhi, không sao đâu, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại." Người phụ nữ ôm cô gái đang khóc vào lòng an ủi.
Tuy nhiên, đúng lúc này lại xảy ra một sự thay đổi kì lạ, Thôn Thiên - Thiên Chinh vốn vững như thành đồng lại rung chuyển dữ dội.
Phía trên bầu trời, hai đồng tử hẹp chảy hai giọt máu đen.
Máu đen không rơi xuống mà kéo về hướng Thôn Thiên - Thiên Chinh.
Trong nháy mắt, bầu trời đã bị bao phủ bởi huyết dịch màu đen.
Thôn Thiên - Thiên Chinh chỉ có thực lực của Trung Tam Cảnh nên uy lực không được tốt lắm.
Mặc dù những sợi xích đen đó liên tục kéo căng và xé rách, nhưng chúng vẫn bị ăn mòn nhanh chóng.
Nhìn thấy những sợi xích đen đó sắp bị ăn mòn, máu đen sắp ập xuống đầu.
Tiêu Trần đang ngồi xếp bằng trên mặt đất đột nhiên mở mắt.
Mái tóc ngắn gọn gàng mọc lên với tốc độ cực nhanh, xương trắng như ngọc bị ma khí đen kịt bao phủ, biến thành máu thịt cùng một chiếc áo choàng đen.
Nhìn thấy Tiêu Trần đã tỉnh dậy, cô gái dụi dụi mắt, vừa định mở miệng hét lên thì người phụ nữ đã bịt miệng cô ta lại.
Lời nói của Tiêu Trần lởn vởn trong tâm trí người phụ nữ: "Nếu là tóc đen dài thì đừng nói chuyện."
Mái tóc đen dài và áo choàng đen đung đưa trong không khí.
Tiêu Trần đứng dậy, liếc nhẹ hai người phụ nữ.
Cái nhìn này khiến cơ thể bọn họ run lên không ngừng.
Họ liên tục lùi lại phía sau, rất muốn thoát khỏi nơi này.
Cái liếc nhẹ đó đã gây cho họ một cú sốc quá lớn.
Đó là ánh mắt như thế nào?
Thờ ơ, thờ ơ với mọi thứ, kể cả sinh mệnh.
Ngay cả đôi mắt cực kỳ quỷ dị phía trên bầu trời cũng không cho bọn họ cảm giác này.
Tiêu Trần vô cảm nhìn máu đen sắp bao phủ bầu trời.
Không hề có động tĩnh gì, bỗng một cơn gió dữ dội đột nhiên cuốn lấy hắn.
Một luồng ma khí dữ dội lao thẳng lên trời.

Bình Luận

0 Thảo luận