Chẩm Nguyệt giương cung, bắn mũi tên thứ hai.
Độc Cô Tuyết quật cường, dùng thân thể mảnh mai chặn ở trước lá chắn.
Hắc Phong trừng lớn mắt heo, hắn ta đã thản nhiên đón nhận vận mệnh kế tiếp.
"Đáng tiếc quá trời, còn mong cô sinh con cho Trần Ca Nhi đây nè!"
Hắc Phong thì thào nói.
Độc Cô Tuyết vẫn tỏ vẻ lãnh đạm như trước, có lẽ cho dù trời có sập xuống, bộ dáng của cô vẫn như thế này.
"Tôi đã từng nói với Trần Ca Nhi, nhưng hắn hình như không đồng ý."
"Thật ra cũng không thể trách Trần Ca Nhi được, ai bảo cô lớn lên xấu đau xấu đớn như vậy chứ." Hắc Phong không khỏi trợn tròn mắt heo.
"Nhưng nhiều người nói tôi đẹp lắm mà!" Có thể đang chờ đợi cái chết buông xuống, hoặc cũng có thể là để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, Độc Cô Tuyết nói nhiều lời hơn hẳn.
"Ah, phi!" Hắc Phong khinh thưởng nhổ nước bọt: "Trần Ca Nhi có phải là người thường không? Thẩm mỹ của Trần Ca Nhi ít nhất cũng phải ở cấp độ của heo gia chứ."
"Thẩm mỹ của cậu cũng không tốt, ít nhất thì heo tình trong mộng của cậu trông rất bình thường." Độc Cô Tuyết nghĩ đến Thúy Hoa - con heo mà Hắc Phong thầm mến, không khỏi đá xoáy một câu.
"Hả? Mẹ nó cô..." Hắc Phong nghe vậy không khỏi nổi trận lôi đình: "Solo đi, cái loại không chết không thôi ấy, dám nói Thúy Hoa của tôi hả."
"Thúy Hoa nhà cậu đã sinh mấy lứa heo con rồi." Đòn tấn công chí mạng của Độc Cô Tuyết trực tiếp phá vỡ hàng phòng ngự của Hắc Phong.
Heo tình trong mộng kết hôn, chú rể không phải là Hắc Phong.
Ánh mắt Hắc Phong tràn đầy không còn gì để luyến tiếc: "Tiêu diệt hết đi, nhanh lên đi, tôi mệt mỏi lắm rồi."
Sức mạnh nổ tung thiêu đốt càng lúc càng gần, đúng lúc mũi tên sắp bắn thủng cả người và lá chắn.
Một bàn tay không thể giải thích được xuất hiện, nắm chặt đuôi mũi tên.
Sau đó, ánh sáng trắng sáng lên, mũi tên màu đỏ uy lực khủng bố lập tức biến thành màu trắng.
"Đồng điệu?"
Giọng nói của Tiêu Trần vang lên, hắn đang thử nghiệm sức mạnh Đại Đầu.
"Trần Ca Nhi?"
Độc Cô Tuyết và Hắc Phong đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Tiêu Trần cười tủm tỉm gật đầu, tùy ý ném mũi tên đã biến thành màu trắng ra ngoài.
Một cảnh tượng làm cho người ta kinh hãi xuất hiện, mũi tên trắng trong nháy mắt xỏ xuyên qua ngực của Chẩm Nguyệt.
Mà Chẩm Nguyệt gần như không có bất kỳ khả năng phòng thủ nào.
Chẩm Nguyệt nhìn vào cái lỗ lớn trên ngực mình với vẻ không thể nào tin.
Một sức mạnh xa lạ, nhưng mạnh mẽ không cách nào hình dung đang nhanh chóng phá hủy sinh mệnh của cô ta.
Chẩm Nguyệt lấy ra rất nhiều thần vật rồi nhét vào trong miệng giống như điên.
Đây là những thứ cô ta thu thập được trong vô số năm qua, có thể bảo vệ tính mạng lúc nguy cấp.
Giống như Chẩm Nguyệt giống như phát điên, nhét vào miệng rất nhiều thần vật có thể cải tử hoàn sinh.
Nhưng những thần dược có thể sinh ra xương thịt con người lúc này hoàn toàn không có tác dụng.
Chẩm Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn vết thương trên ngực.
Chẳng bao lâu sức mạnh trong cơ thể cô ta đã hoàn toàn bị đồng hóa, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của chính mình.
Vết thương khủng bố không ngừng lan rộng ra, cơ thể Chẩm Nguyệt dần dần chuyển sang màu trắng bệch.
Cuối cùng, Chẩm Nguyệt hóa thành vô số bột phấn trắng, tán loạn vào trong hư không.
Một vị thần linh trời sinh đất dưỡng, một vị Bát Bộ Chúng sánh vai với Tôn Giả, một cường giả đỉnh cấp đã sống không biết bao nhiêu năm, cứ chết đi như thế.
Và cô ta mới vừa rồi còn thần uy hiển hách đến nỗi không ai có thể ngăn cản được cô ấy.
Cảnh tượng làm cho người ta kinh hãi này khiến mọi người không khỏi không ngừng chiến đấu, ai nấy đều nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tiêu Trần vừa mừng vừa sợ.
Tiêu Trần nhìn chằm chằm nơi Chẩm Nguyệt tán loạn.
Tiêu Trần đang chờ đợi, chờ đợi sự bất tử bất diệt của bọn hắn phát huy tác dụng.
Nhưng đợi một hồi lâu, không thấy Chẩm Nguyệt sống lại nữa.
Điều này có nghĩa là sức mạnh mới có thể giết chết hoàn toàn triệt để những sinh linh dị vực.
Trong lòng Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn thân thể Độc Cô Tuyết đã tàn phá không chịu nổi, khẽ cười.
Véo véo gương mặt Độc Cô Tuyết, Tiêu Trần gật đầu: "Trở về dưỡng thương đi, chuyện tiếp theo giao cho tôi."
Độc Cô Tuyết chạy đến, ôm chầm lấy Tiêu Trần, nhưng không hiểu vì sao, lẽ ra đó phải là một khoảnh khắc vui mừng, nhưng cô không khỏi nghẹn ngào.
"Anh sẽ trở lại, đúng không?" Độc Cô Tuyết nghẹn ngào hỏi.
Trái tim Tiêu Trần thắt lại, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Độc Cô Tuyết, cuối cùng kiên quyết gật đầu.
"Đúng, chắc chắn rồi."
"Trần Ca Nhi, anh phải nói lời giữ lời đấy. Chúng ta đã nói rồi, khi nào anh trở về, Tiểu Tuyết sẽ sinh cho anh mấy lứa con."
Hắc Phong vung vẫy đầu heo trêu chọc nói.
Tiêu Trần nở nụ cười, lợn chết này vẫn không đáng tin cậy như vậy.
"Đi nhé, bảo trọng."
Tiêu Trần nói xong bước ra ngoài một bước, khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở bên cạnh Ngục Long.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận