Phá hủy mà không hề phát ra tiếng động kia đâm thẳng vào tim mọi người.
Mấy giáo viên được màn hào quang bao lại ai nấy vỗ ngực, con mẹ nó đúng là quá đáng sợ rồi.
Quả thật là thần tiên đánh nhau mà.
Lôi Yến bị cảnh tượng kia làm cho sợ đến tái mặt, nhìn sấm sét màu đen cậu ta bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Truyền thuyết kể rằng trong trời đất có một loại tử lôi chí âm chí tà.
Còn nói loại tử lôi đó đến từ Minh Phủ, có thể trực tiếp hủy diệt linh hồn.
Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, chưa ai gặp được tử lôi chí âm chí tà kia.
Là người chơi lôi chuyên nghiệp, Lôi Yến biết tử lôi cũng không phải là truyền thuyết gì, mà là thứ thật sự tồn tại trên thế gian.
Bởi vì cậu ta đã từng gặp qua tử lôi một lần, là ở Minh Minh Quỷ Vực trong truyền thuyết kia.
Lần đó cậu ta chỉ ở rất xa nhìn thoáng qua mà toàn bộ linh hồn giống như muốn rời khỏi thân thể vậy, làm cậu ta sinh ra cảm giác hãi vô ngần.
Bây giờ loại cảm giác này lại trỗi dậy trong lòng cậu ta.
Bây giờ miệng Lôi Yến không thể nói, thân không thể động, duy nhất có thể làm chính là chờ chết.
Lúc này bị tử lôi không nhanh không chậm hút đi, dữ dội tương tự với vừa rồi cậu ta khống chế tốc độ lôi võng giảm xuống, khiến mọi người chờ chết trong dày vò.
Thật đúng là ứng với câu nói kia, Thiên Đạo luân hồi, trời xanh chẳng tha cho ai.
Tiêu Trần vui tươi hớn hở ngồi trong màn hào quang nhìn tất cả mọi chuyện.
Nỗi sợ cái chết làm Lôi Yến gần như phát cuồng, dù thế nào cũng không thể tưởng được mình sẽ giãy giụa ở cận kề cái chết.
Thuộc tính đặc thù của tử lôi làm cậu ta căn bản không thể động đậy, thậm chí cậu ta còn phải đặc biệt giữ tinh thần, nếu không linh hồn cũng có nguy cơ bị hút đi.
Mắt thấy thân thể từng chút một đến gần tử lôi màu đen đang không ngừng phun ra nuốt vào.
Trong ánh mắt Lôi Yến xuất hiện sự giãy giụa, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, dùng tất cả sức lực cắn vào lưỡi mình.
Đau đớn khôn cùng làm cậu ta tạm thời lấy lại quyền khống chế thân thể.
Lôi Yến nhanh chóng lấy ra hai cái ngọc hồ tinh xảo, không khác mấy với ngọc hồ của kiếm tu ngày hôm qua.
"Còn không ra nữa chúng ta chết cả đám đấy, đừng nghĩ đến chuyện chuyển sinh."
Lôi Yến hét lớn một tiếng, hai bóng người già nua chui ra khỏi ngọc hồ.
Hai bóng người kia nhanh như chớp chui vào bên trong thân thể Lôi Yến, lôi quang dữ dằn phát ra từ trong thân thể cậu ta.
"Trời phạt."
Sấm sét kinh khủng xông thẳng tới chân trời, mây sấm màu đen tụ tập trên không trung, cảnh tượng này giống như trời xanh tức giận, thiên kiếp giáng xuống.
"Lại là cách nhập vào người này, dùng cách liều mạng như vậy vẫn có hơi không đủ nhìn."
Tiêu Trần cười nhạo, đầu ngón tay bỗng nhiên có thêm ba quả cầu nhỏ màu đen, lần này lại không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, quả cầu nhỏ màu đen bị Tiêu Trần bắn ra ngoài màn hào quang, phía trên quả cầu có rất nhiều ký tự thần bí không ngừng chớp tắt.
Mấy chữ này là chữ Minh Phủ, ý nghĩa rất đơn giản.
"Sống chết do trời."
Thật ra bây giờ Tiêu Trần dang dùng chiêu thức của Minh Tư, chữ trong tử lôi _phong sơn hoả lâm (1) _ cũng vậy.
_phong sơn hoả lâm (1) _ (1)
(1: Nhanh như cơn gió, yên tĩnh như rừng, táo bạo như lửa, và bất động như núi.)
Nhanh như cơn gió, yên tĩnh như rừng, táo bạo như lửa, và bất động như núi.)
Nhưng Tiêu Trần cảm thấy phong sơn hoả lâm quá 'low' nên đổi thành sống chết do trời.
Minh Tư là một trong những người bạn ít ỏi của Tiêu Trần, không biết vì sao Tiêu Trần vẫn luôn không vừa mắt tên ẻo lả kia.
Hắn thường xuyên sửa lại hoàn toàn chiêu thức của Minh Tư, thậm chí có đôi khi còn bóp méo nó một cách ác ý, đổi chiêu thức thành toàn là hài hước.
Có lẽ là bởi vì cái đồ Minh Tư kia có dáng vẻ quá xinh đẹp, một thằng đàn ông quá xinh đẹp đúng là làm cho người ta sốt ruột mà.
...
Bốn viên tử lôi chiếm cứ bốn góc, vây quanh Lôi Yến ở trong.
Những chữ kia toát lên vẻ quỷ dị làm lông tơ toàn thân Lôi Yến dựng đứng.
Tiêu Trần ngáp một cái, có hơi nhàm chán.
Loại mặt hàng học không tới nơi tới chốn còn kiêu ngạo này, Tiêu Trần đến nhìn một cái cũng lười.
Tập hợp đủ bốn viên tử lôi, chúng lại phát sinh biến hóa kinh người.
Phía trên tử lôi hình thành những cánh cửa, cửa không lớn lắm cũng không khác mấy với cửa nhà bình thường.
Trên mỗi cánh cửa đều có một chữ to, hợp lại đúng là sống chết do trời.
Tiêu Trần hài hước cười nói: "Đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, trong đó có một cửa sinh, còn những cánh cửa còn lại là dẫn đến huyết trì trong Minh Phủ, cậu đấy tự cầu nguyện đi!"
Lúc Tiêu Trần nói thì những tử lôi kia phát ra ánh sáng chói mắt, lưỡi sét màu đen chợt sáng chợt tắt, hấp thu tất cả sấm sét giống như trời phạt trên không trung.
Sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, trời phạt kia không hiểu sao bỗng dưng tịt ngòi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận