Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1072: Độc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Lão tử muốn đánh chết nó, đánh nó hôi phi yên diệt, đánh nó đến mẹ nó không nhận ra nó."
Tiêu Trần vừa nói, chân phải vừa giơ lên thật cao, sức mạnh kinh khủng tuôn ra.
"Rầm!"
Cả người Tôn Khởi bị đạp vào trong đất dưới một cước này.
Vết rách kinh khủng như mạng nhện lan tràn ra từ dưới thân Tôn Khởi.
Con mắt Bàn Cổ Tà Tướng hơi nheo lại, nhìn sương mù lượn lờ bên người Tiêu Trần.
"Cậu đã trúng độc, theo tôi được biết, hình như loại độc này cũng không có biện pháp gì giải quyết."
Tiêu Trần đột nhiên nở nụ cười, cười đến gãy lưng.
Như lúc trước Bàn Cổ Tà Tướng cười to về Tiêu Trần vậy.
"Rất buồn cười?"
"Buồn cười, quá mẹ nó buồn cười."
Thân thể Tiêu Trần bỗng nhiên căng lên, một màn sương bảy màu vọt ra khỏi thân thể.
Sương mù bảy màu hóa thành một con rắn nhỏ xinh đẹp, bắt đầu bò trên người Tiêu Trần.
Trong nháy mắt sương mù màu đen đã bị con rắn nhỏ bảy màu ăn đến sạch trơn.
Nhìn con rắn nhỏ bảy màu kia, tóc gáy Bàn Cổ Tà Tướng dựng lên, toàn thân điên cuồng nổi da gà.
Một cảm giác hết sức nguy hiểm xông thẳng lên đầu hắn ta.
Lui, lui lui nữa.
Bàn Cổ Tà Tướng thối lui thẳng tới chừng mười trượng, lúc này da gà trên người mới lui.
"Đây là vật gì?" Bàn Cổ Tà Tướng lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mới vừa rồi lúc đối chiến, nếu như tên tiểu tử này lấy đồ chơi này ra, thì có thể chính mình đã thua.
Sương mù bảy màu hóa thành con rắn nhỏ này chính là độc lắng đọng ở trong thân thể Tiêu Trần.
Có thể là bởi vì nguyên nhân hỗn hợp bảy màu khác nhau, loại độc này tỏa ra bảy màu đẹp vô cùng.
Lúc Tiêu Trần không có chuyện gì làm, sẽ mở đọc Độc Kinh mà Tử Thần cho.
Phương pháp dùng độc trong Độc Kinh thiên kì bách quái, hơn nữa tất cả đều cực kỳ tàn nhẫn, động độc là xóa bỏ một quốc gia, một lục địa.
Tiêu Trần cũng không có hứng thú gì quá lớn đối với dùng độc, cuối cùng cũng chỉ là chọn hai chương mà mình cảm giác tương đối hứng thú.
Hai chương này, một cái là khống chế độc, một cái là cắn nuốt.
Khống độc là chuyện trụ cột nhất, ví dụ như biến ảo, ẩn nấp ngủ đông, hóa thân.
Còn như cắn nuốt có yêu cầu vô cùng cao, ít nhất phải có một loại độc bản mạng, đây là chương chuyên dùng cho người trời sinh luyện độc.
Mặc dù Tiêu Trần không là người độc trời sinh, nhưng độc trên người mình lại hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cắn nuốt.
Cắn nuốt rất đơn giản thô bạo, đó là cắn nuốt độc vật khác làm độc của mình lớn mạnh.
Nhưng cắn nuốt có nguy hiểm cực lớn, nếu như loại độc bị cắn nuốt có độc tính mạnh hơn độc bản mạng, có thể chủ nhân sẽ trực tiếp bị độc chết.
Bây giờ màn sương đen đã bị con rắn nhỏ bảy màu cắn nuốt, rất rõ ràng, độc trên người Tiêu Trần mạnh hơn màn sương đen này.
Con rắn nhỏ bảy màu sau khi cắn nuốt hết màn sương màu đen, bảy màu biến thành tám, một màu nhiều thêm chính là màu đen.
Con rắn nhỏ bò tới trên bờ vai Tiêu Trần, lè cái lưỡi đỏ thắm, lạnh lùng nhìn Bàn Cổ Tà Tướng.
"Lão già kia, ông còn muốn vật quỷ này không?"
Tiêu Trần nhìn Tôn Khởi không rõ sống chết, lạnh lùng hỏi.
Bàn Cổ Tà Tướng phủi bụi trên người, lắc đầu cười nói: "Mọi người đều nói thức thời là trang tuấn kiệt, mặc dù tôi không phải là tuấn kiệt, nhưng tôi thức thời."
"Thứ này vốn tôi muốn bắt lại để luyện chế một thứ đồ vật, hiện tại xem ra là không cần nữa rồi."
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn con rắn nhỏ trên vai Tiêu Trần, không khỏi hơi xúc động tạo hóa trêu ngươi.
Bởi vì thứ Bàn Cổ Tà Tướng muốn luyện chế, chính là thứ dùng để đối phó mấy người Tiêu Trần.
Hắn ta muốn lợi dụng độc Khôi Quỷ đoàn diệt cả nhóm Tiêu Trần.
Xem ra bây giờ nguyện vọng này lại rơi vào hư vô rồi.
Nhưng chuyến này cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch.
Ít nhất cũng biết trên người Tiêu Trần còn có thứ độc kinh khủng như vậy, cũng không để ngày nào đó bị đầu độc mà không giải thích được.
"Cáo từ." Ngược lại Bàn Cổ Tà Tướng cũng hào hiệp, ôm quyền xoay người rời đi.
"Được rồi." Bàn Cổ Tà Tướng lại đột nhiên quay người, tò mò hỏi: "Lúc nãy khi chiến đấu, vì sao cậu không dùng loại độc này?"
Tiêu Trần liếc mắt: "Nam nhân nên có phương thức chiến đấu đàn ông, dùng độc? Ông coi lão tử là cái gì?"
Bàn Cổ Tà Tướng thấy buồn cười, lý do này thực sự quá hoang đường.
Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, thua cái gì cũng mất, chỉ có thắng mới có thể viết tất cả lịch sử.
Thủ đoạn không quan trọng, kết quả mới quan trọng nhất.
Nhưng Bàn Cổ Tà Tướng bỗng lại cảm thấy lý do này có chút dễ thương.
Bàn Cổ Tà Tướng vẫy vẫy tay với Tiêu Trần: "Tuy rất ngu, nhưng tôi lại càng ngày càng thích cậu hơn, lần sau gặp lại cùng uống một ly?"
Tiêu Trần cười cười: "Tôi không thích nam nhân, đương nhiên nếu như ông mời khách, ngược lại tôi có thể miễn cưỡng đồng ý."
"Rầm!" Bàn Cổ Tà Tướng đột ngột phóng khỏi mặt đất.

Bình Luận

0 Thảo luận