Mặc dù đã chặn lại nhưng nó cũng đẩy ngược Tiêu Trần về phía sau.
"Không thể tới gần đó đâu, nhóc con." Một thanh âm êm tai của một thiếu nữ vang lên, sau đó một thứ kỳ quái có đầu người thân trúc bay ra trong không khí, đó là Tông Diệu.
Tiêu Trần ổn định cơ thể, hơi híp mắt nhìn Tông Diệu: "Quái."
Quái trong miệng Tiêu Trần ám chỉ quái trong yêu ma quỷ quái.
Quái là một thứ rất thần kỳ, người không phải người, vật không phải vật, nguyên nhân hình thành vô cùng kỳ quặc.
Quái bình thường không thành tài được, nhưng con trúc quái này lại mạnh đến mức làm cho người ta tức lộn ruột.
Mặc dù thực lực của trúc quái này không bằng một vị lão Thần Vô Chỉ Cảnh như Trần Cung, nhưng chắc chắn tương đương với một vị tân Thần Vô Chỉ Cảnh như Phượng Hà.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Trần gặp một quái có tu vi cao đến thế.
Trách không được loại vật này phi phàm không được thiên địa công nhận, chúng nó không thể tăng lên thực lực bằng cách hấp thu linh khí của trời đất thông thường, đó là lý do tại sao quái không thành tài được.
Nhưng tên trước mắt này không biết đang xảy ra chuyện gì, vậy mà lại có thể có thực lực mạnh mẽ như vậy.
"Nhóc con không có tí lễ phép nào cả, chưa hỏi núi mà đã xông thẳng vào rồi." Tông Diệu hơi tức giận nhìn Tiêu Trần.
"Hỏi xxx nhà mi ấy." Lửa giận của Tiêu Trần bỗng bốc lên, lập tức miệng phun ra "hương thơm", ân cần thăm hỏi mẹ người ta.
Tên Tiêu Trần này đã quen hoành hành ngang ngược, không hủy đi núi của mi là may lắm rồi, còn bảo lão lưu manh này lễ phép hỏi núi sao?
"Đồ thô bỉ." Tông Diệu cau mày, vốn định dạy dỗ Tiêu Trần một chút, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của đại nhân, chỉ có thể bỏ qua.
"Không được phép tới gần đây, cậu nên đổi hướng đi." Tông Diệu tức giận quơ quơ do cánh tay tạo thành từ trúc.
Trời đất bỗng nhiên tối sầm lại.
"Lốp đốp, lốp đốp"
Vô số cây gậy trúc cực lớn từ trên trời giáng xuống, che trời lấp nhật, giống như màn trời xanh lá chắn trước mặt Tiêu Trần, chặn kín đường đi.
Tiêu Trần tức giận đến mức muốn bóp nát quả cầu nhỏ phong ấn để giết những thứ này.
Nhưng suy cho cùng lý trí vẫn chiếm ưu thế, nếu bây giờ dùng hết hai quả cầu nhỏ phong ấn thì sau này khi tiến vào hư không đoán chừng sẽ hỏng bét mất.
Tiêu Trần nặng nề trở xuống núi, nhìn màn trời xanh lá khổng lồ, cắn răng một cái, dứt khoát vọt tới.
Tiêu Trần nhất định phải đi qua, nếu không thì chỉ có thể dùng quả cầu nhỏ phong ấn, đó là lựa chọn khi không còn đường lui mà thôi.
Tiêu Trần bắt đầu chạy băng băng, một tiếng nổ vang cực lớn từ mặt đất dưới chân truyền đến.
Khí áp xung quanh bắt đầu táo bạo.
Khí áp gào thét tạo thành một luồng khí khủng bố, giống như một con dao găm sắc bén, điên cuồng cắt đứt mọi thứ xung quanh nó.
Khi Tiêu Trần chạy băng băng, mọi thứ xung quanh đều bị cắt nát, bị dòng không khí cuốn lên trên đỉnh đầu.
Đó là chiêu khởi đầu Chấn Thiên Thức trong Sát Sinh quyền phổ.
Một cái đĩa khổng lồ với đường kính tới ba dặm được hình thành trên đỉnh đầu, áp lực khủng khiếp khiến không khí xung quanh trở nên loãng hơn.
Cảm nhận được uy lực khủng bố của chiếc đĩa khổng lồ trên đỉnh đầu Tiêu Trần, sắc mặt của Tông Diệu thay đổi.
Tông Diệu có thể cảm nhận được sát khí trong luồng khí kinh khủng kia, khí tức giết sạch tất cả này vậy mà lại khiến cô không rét mà run.
Cô không hiểu làm thế nào mà một đứa nhỏ có vẻ bình thường lại có thể sử dụng một chiêu thức khủng bố như vậy.
"Uỳnh!"
Lúc này, Tiêu Trần đột nhiên dừng lại, hung hăng đấm một cú xuống mặt đất.
Khi cú đấm này rơi xuống, chiếc đĩa phía trên bầu trời với một khí thế vô song điên cuồng vọt tới những cây gậy trúc kia.
Nhất thời trời đất rung chuyển, bụi mù điên cuồng nhấn chìm vạn vật xung quanh.
Trong tích tắt tầm mắt chìm ngập này, Tiêu Trần đột nhiên thay đổi tư thế.
Chân phải Tiêu Trần nửa ngồi xuống tạo thành tư thế trung bình tấn, chân trái duỗi thẳng ra, thân thể đè thấp vặn người sang một bên.
Tạo thành một tư thế ra quyền cực kỳ đẹp mắt.
Đây là chiêu thức thứ hai Sát Sinh quyền phổ, Lạc Thiên Thức.
Luồng khí xung quanh giống như một lưỡi dao sắc bén lúc này bắt đầu nén lại liên tục.
Luồng khí khổng lồ vô cùng to lớn trong nháy mắt đã bị nén lại thành kích cỡ nắm tay.
Luồng khí sau khi bị nén này bao trùm nắm tay phải của Tiêu Trần, luồng khí trong suốt lập lòe chợt sáng chợt tắt.
"Oành!"
Một ngọn lửa màu vàng bùng lên trên cơ thể Tiêu Trần, đó chính là Nghiệp Hỏa sau khi biến dị.
Nắm đấm của Tiêu Trần cũng theo đó bùng cháy dữ dội, uy phong lẫm lẫm.
Huyết khí quanh người Tiêu Trần đột nhiên bộc phát, hai mắt trở nên đỏ như máu, phù văn quỷ dị lại bò lên mặt hắn.
"Grào"
Một tiếng chiến rống phấn chấn lòng người phát ra từ miệng Tiêu Trần, đó là Tiên Huyết Gào Thét.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận