"Cuộc đời của các người rất ngắn mà chuyện cần làm rất nhiều, không có quá nhiều thời gian nán lại ở một việc quá lâu."
Giọng Tiêu Trần truyền tới từ xa xa.
Tiêu Trần cứ đi như vậy, đi ung dung, đi không chút do dự.
Giống như lời Tiêu Trần, những câu chuyện này cũng chỉ tô đẹp cho cuộc đời dài dằng dặc mà thôi.
Tiêu Trần móc tấm da dê ra, hắn cẩn thận bỏ vào hồ lô treo trên ngực từng li từng tí.
Thông thường vật rất quan trọng Tiêu Trần mới để ở trong này.
Đi theo hướng mặt trời đang nhô lên cao.
Tiêu Trần đi trong thế giới đã kết thúc này, trên đường đi nhìn thấy con người đại ác, con người đại thiện.
Nhìn hết muôn hình vạn trạng của cuộc sống, nhìn mây cuộn mây tan.
Tiêu Trần không hề để ý đến việc sức mạnh của mình vẫn không có tăng lên.
Tiêu Trần bắt đầu quan tâm chuyện khác.
Chính như câu nói kia, chuyện cần làm trong cuộc đời nhiều lắm, không có thời gian kéo dài một việc nào mãi.
Tiêu Trần thành lập một quốc gia to lớn ở một lục địa tương đối hoàn hảo.
Tiêu Trần muốn che gió che mưa cho những người bình thường này.
Mọi người trèo non lội suối, tới nơi gọi là quốc gia "Tro tàn".
Nơi này có ruộng tốt, có người hiền lành, còn có thủ vệ khổng lồ, lại thêm ma thú hộ quốc.
Tiêu Trần lại đi, đi chỗ xa hơn.
Nướng cá trên băng nguyên to lớn, cưỡi sói trên đồng hoang, tùy tiện ngắm quái ngư thật dài trong biển sâu.
Ở trên đại địa, Tiêu Trần trồng một ít thực vật có thể sống sót trong ma khí, lại dẫn nước có thể dùng từ băng nguyên xa xôi.
Tiêu Trần bận rộn mà quên mất tất cả, cứ vội vàng như vậy.
Mỗi ngày đều như thế, kiên định mà vui thích.
Lại là một năm hoa nở xuân về.
Tiêu Trần nằm ngủ dưới một tàng cây to lớn.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi ăn thịt quay trên ngực Tiêu Trần.
Một giọt dầu mỡ nhỏ xuống ngực Tiêu Trần, nhóc con kia sợ hãi vươn đầu lưỡi liếm lên chỗ quần áo dính dầu của Tiêu Trần.
Vạn vật sống lại, thế giới này hình như đang dần khá hơn.
Một tiếng sấm mùa xuân hạ xuống, thế giới tử khí nặng nề bị đánh tỉnh.
Đây là tiếng sấm mùa xuân đầu tiên từ khi Bất Chu giới bị hủy diệt tới nay.
Lúc này Tiêu Trần cũng nghe thấy trong thân thể chính mình truyền đến một hồi sấm ầm ầm, giống như có vật gì bị phá tan.
Tiêu Trần bỗng mở mắt.
Nhìn một mảnh đại địa bị nghiền nát lơ lửng trong biển rộng phía xa, Tiêu Trần nở nụ cười.
"Rầm!"
Tiêu Trần bỗng nhảy vào trong biển, đẩy mảnh đại lục này vào bờ.
"Oa Đại Đế ca ca, anh thật là lợi hại!"
Nhìn đại địa chậm rãi chuyển động, Lưu Tô Minh Nguyệt lau mép dính đầy dầu mỡ, bắt đầu bôi thêm dầu cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm như trước, cười cười.
"Cuối cùng cũng khá hơn, không phải sao?"
Cây liễu lớn ở phía xa đong đưa thân cây.
Rất lâu sau đó, sau khi cây liễu ấy hóa hình, cuối cùng nó vẫn luôn kể về một chuyện xưa cho người khác.
Chuyện một thiếu niên ngộ đạo ở dưới người nó.
Sau khi sức mạnh của Tiêu Trần dừng lại nghỉ một năm, cuối cùng cũng bắt đầu tăng trưởng.
Lần này gần như là lấy xu thế bạo phát mà bắt đầu tăng trưởng.
Nền tảng của Tiêu Trần đầy đủ, bạo phát tăng trưởng sức mạnh cũng không làm cho Tiêu Trần luống cuống tay chân.
Tháng thứ nhất, năm trăm ngàn cân.
Tháng thứ hai, sáu trăm ngàn cân.
Rốt cuộc sức mạnh vẫn tăng trưởng kinh khủng như vậy đến triệu cân thì ngừng lại.
Tiêu Trần nhìn đại địa dưới chân được chữa trị, nở nụ cười.
Tiêu Trần biết, đây chính là cực hạn.
Bởi vì giờ khắc này một hình ảnh chậm rãi triển khai trước mặt Tiêu Trần.
Một hình ảnh biến hoá cực kỳ kỳ lạ chậm rãi triển khai ở trước mặt Tiêu Trần.
Thế giới trước mắt Tiêu Trần bỗng mất đi màu sắc.
Bầu trời màu xám tro, mặt đất màu xám không thể nhìn thấy nữa.
Thay vào đó là màu đỏ, màu đỏ như máu tươi.
Dường như cả người Tiêu Trần đã trầm mình vào trong đại dương máu tươi.
Ngọc châu màu máu đứt quãng rơi xuống lộp bộp lộp bộp như mưa to.
Cả thế giới đều bị nhuộm thành màu máu đỏ.
Mưa máu nhỏ xuống biển máu, hóa thành nhiều đóa hoa màu máu diễm lệ.
Một giọt, hai giọt.
Khi mưa máu trở thành dòng, ngọc châu huyết sắc biến thành từng dòng suối nhỏ chảy khắp bầu trời.
Tiêu Trần dấn thân vào trong gió lốc biển máu.
Hắn nhỏ bé tựa như lúc nào cũng có thể bị màu đỏ phô thiên cái địa này cắn nuốt hết.
Biển máu cuồn cuộn, con sóng đục ngầu ngập trời.
Tiêu Trần hơi híp mắt lại nhìn một màn biến hóa kỳ lạ này.
Tiêu Trần biết, hết thảy điều này đều là giả, hoặc chỉ là hình ảnh đã từng xảy ra mà thôi.
Khí lực toàn thân Tiêu Trần bộc phát ra như núi lở.
Muôn vàn sinh linh đáng thương bị hung hăng cắm vào trong biển máu.
Toàn bộ biển máu gầm thét và mưa máu dữ dội cuồng bạo đột ngột kết thúc.
Mấy hàng chữ lớn màu đỏ nhức mắt liền trào ra dâng lên từ trong biển máu.
Chữ bằng máu cổ xưa tang thương, mang theo một loại khí tức thảm liệt đến mức tận cùng trong cuộc giết chóc từ từ bừng lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận