Tiêu Trần quay đầu, trên gương mặt béo lộ ra dáng vẻ tươi cười hèn mọn bỉ ổi.
"Chị đẹp, tôi cảm thấy chị rất giàu có!"
Bạch Tử Yên đỡ trán: "Thằng nhóc này này, bệnh tâm thần lại tái phát sao?"
"Mẹ là mẹ con, với lại mẹ cũng không giàu có."
Tiêu Trần nhún nhún vai, nhìn ngực Bạch Tử Yên, dùng ngôn từ chính nghĩa nói: "Chị nói dối, chị gái tuổi còn trẻ đã có một cái sân bay, còn dám nói không giàu."
Bạch Tử Yên nhìn nhìn vị trí bộ ngực của mình.
Tuy nghe không hiểu sân bay là cái gì, nhưng mà dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không phải là từ ngữ ca ngợi gì.
"Con cái thằng nhóc thúi, mông lại ngứa rồi đúng không?" Bạch Tử Yên xắn tay áo muốn đi lên bắt người.
Tiêu Trần chổng mông lên lắc lắc vài cái với Bạch Tử Yên.
"Chị đẹp tới bắt tôi à, bắt được tôi sẽ cho chị khà khà khà..."
Tiêu Trần hèn hạ lè lưỡi, vươn chân chạy như điên xuống dưới núi.
Ăn hết nhiều thiên tài địa bảo như vậy, đối với thân thể Tiêu Trần vẫn có chút chỗ tốt, ít nhất hiện tại thân thể Tiêu Trần xịn hơn rất nhiều so người trưởng thành bình thường.
Nhìn dáng vẻ đê tiện của Tiêu Trần, Bạch Tử Yên giận tới ngứa răng, cô tìm được một cái gậy, đuổi theo sau mông Tiêu Trần.
Trong lúc Tiêu Trần chạy, thịt mỡ trên mặt không ngừng rung rung, thoạt nhìn mang lại cảm giác rất buồn cười.
Tiêu Trần vừa chạy vừa bất mãn kéo cái mặt béo, muốn đi đường võ phu thì đầu tiên phải chuẩn bị thân thể cho tốt rồi.
Chuyện đầu tiên Tiêu Trần cần phải làm chính là giảm béo, vứt bớt một thân thịt mỡ, còn phải thuận tiện trừ bỏ tạp chất trong thân xác.
Tiêu Trần đê tiện vỗ cái mông của mình, bớt chút thời gian quay đầu lại nhìn Bạch Tử Yên: "Thịt còn nhiều hơn so với thứ vểnh lên của chị gái nè, có tức không?"
Nhìn Tiêu Trần vỗ mà lớp thịt mỡ kia rung lắc, Bạch Tử Yên tức đến ngứa răng.
Tướng mạo Bạch Tử Yên không cần phải nói, tuyệt đối là cấp bậc hại nước hại dân, nhưng dáng người chỉ hơi tạm được.
Là một người phụ nữ, cho dù cường đại thế nào thì vẫn sẽ luôn để ý đến vấn đề này.
Nhìn Tiêu Trần trào phúng thân hình của mình không lưu tình chút nào, Bạch Tử Yên lần đầu tiên có suy nghĩ muốn đánh thằng này một trận.
Thân hình Bạch Tử Yên chớp động, cô không dám dùng kiếm khí đi bắt Tiêu Trần, sợ làm hắn bị thương.
Đã không thể dùng kiếm khí, Bạch Tử Yên chỉ có thể dùng một ít thân pháp, rất nhanh đã tới gần Tiêu Trần.
Chỉ là thứ khiến Bạch Tử Yên nhất định không ngờ tới là, Tiêu Trần lại như rất hiểu rõ thân pháp của mình, đột nhiên dừng bước lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khó khăn tránh được tay của mình.
Bạch Tử Yên ngẩn ra, thân hình lại nhanh hơn vài phần.
Lần này hắn càng quá phận hơn, Tiêu Trần rõ ràng đã biết trước quỹ tích hành động của mình, trực tiếp bước vào góc chết cô không thể chạm tới.
"Khà khà..."
Tiêu Trần cười rộ lên đầy ti tiện, thịt mỡ trên mặt rung rung.
"Chị đẹp, thân pháp này của chị không ồn lắm dâu, liếc cái là có thể nhìn thấu, chị tới bắt tôi đi nè. Đúng rồi, cứ xông thẳng tới đi, đừng dùng mấy thứ lòe loẹt kia nữa."
Bạch Tử Yên rất muốn xé nát cái miệng của con hàng này.
Sau khi thử mấy lần, Bạch Tử Yên rốt cuộc cũng tin tưởng lời Tiêu Trần nói.
Bởi vì cho dù cô di chuyển như thế nào, Tiêu Trần vẫn luôn có thể tìm được góc chết trong thân pháp của mình.
Bạch Tử Yên hơi khiếp sợ, thân pháp của mình tuy không tính là đỉnh cấp, nhưng cũng chắc chắn không kém, thằng nhóc này nhìn thấu thế nào vậy?
Tiêu Trần nhìn ra nghi hoặc của Bạch Tử Yên, cười hèn mọn: "Cái thân pháp rách nát của chị, tôi dùng mông cũng có thể đoán ra được."
Sau đó Tiêu Trần nâng ngực của mình lên, thịt mỡ lại rung lắc: "Chị xem, ngực của tôi còn lớn hơn của chị, có tức không?"
"Thằng nhóc thối nhà con."
Bạch Tử Yên không hề dùng thân pháp, phóng thẳng tới chỗ Tiêu Trần.
Nhìn Bạch Tử Yên nhanh như điện chớp, Tiêu Trần bị dọa, quay người chạy như điên.
Thế là dưới Chung Linh sơn diễn ra một khung cảnh khôi hài.
Một cô gái không dính khói lửa nhân gian đuổi theo một thằng nhóc mập mạp.
Thằng nhóc mập mạp đó giống như một con cá chạch, lúc sắp bị bắt lấy, nó luôn có thể né tránh tay cô gái vào lúc mấu chốt.
Một giờ sau, Tiêu Trần rốt cuộc chạy không nổi nữa, quần áo đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, có thể vắt được nước luôn rồi.
Cuối cùng Bạch Tử Yên cũng bắt được Tiêu Trần, cô một phát lột quần Tiêu Trần ra, đánh mạnh lên bờ mông mập mập trắng trẻo kia.
"Giết người kìa..." Giọng Tiêu Trần vang lên như con heo bị chọc tiết.
Rất nhanh, một đám trưởng lão đuổi tới "hiện trường xảy ra vụ án".
Thấy bờ mông tròn tròn của Tiêu Trần ửng đỏ, mọi người đều đau lòng.
"Tông chủ, Trần Trần còn nhỏ, giảng đạo lý là được rồi." Thủy Sanh Sanh đau lòng ôm Tiêu Trần vào lòng.
Bạch Tử Yên tức đến suýt thì sặc chết, thằng nhóc thối này đúng là biết diễn mà.
"Lêu lêu lêu..." Nhìn Bạch Tử Yên không còn cách nào khác, Tiêu Trần nghịch ngợm thè lưỡi.
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận