Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 771: Thứ vô liêm sỉ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Lưu Tô Minh Nguyệt lưu luyến phất tay tạm biệt ông lão: "Lão A Công, tạm biệt."
Ông lão cười đến híp cả mắt: "Tạm biệt Tiểu Minh Nguyệt, lúc rảnh rỗi thì trở lại thăm nhà một chút."
"Vâng."
Lưu Tô Minh Nguyệt gật đầu thật mạnh.
Lục Liễu đen mặt nhìn Tiêu Trần, rất muốn đi tới đấm chết con hàng này, còn muốn lừa con gái mình chạy mất nữa.
"Ơ, Lục mặt quái, sao sắc mặt không được tốt thế?"
Tiêu Trần tiện hề hề đi tới bên cạnh Lục Liễu, duỗi chân đá hai cái lên cẳng chân ông ta.
"Lục mặt quái, cho tôi vài miếng lá liễu của ông coi nào."
Lục Liễu liếc mắt nói: "Là cậu bị điên hay là tôi bị điên thế, tại sao ông đây phải cho cậu thứ gì?"
"Khà khà." Tiêu Trần cười quái dị: "Lão Lục à, con người ông chính là như vậy, khoác lác không biết ngượng."
"Ông phải biết rằng nơi tôi ở ấy, là có cơ hội thành Đế, nói không chừng lão quái vật nào cũng gặp được hết, đến lúc đó tôi bị người ta tát một cái chết tươi, Minh Nguyệt bị bắt đi làm vợ bé, vậy thì biết làm sao bây giờ!"
"Đáng ghét, vợ bé là gì thế, khó nghe muốn chết." Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần, túm tóc hắn bứng loạn.
Mặt Lục Liễu đều bị hù trắng, cắn răng lấy ra vài chiếc lá liễu xanh biếc nhét vào trong tay Tiêu Trần.
"Cho cậu, ông đây còn nhiều nên cho cậu mấy cái, nếu như cục cưng nhà tôi thiếu một sợi tóc gáy, tôi sẽ mang binh san bằng thế giới của cậu."
Tiêu Trần biết tên này nói ra được thì cũng có thể làm được, mình chỉ dọa ông ta mà thôi, cho dù thế nào Tiêu Trần cũng sẽ không khiến Lưu Tô Minh Nguyệt phải chịu chút uất ức.
Tiêu Trần vui tươi hớn hở thu hồi lá liễu, thứ này chính là vật độc nhất vô nhị, trừ ở đây ra thì không tìm thấy ra ở đâu nữa hết.
Lá liễu này dù là dùng để bảo mệnh hay giết địch thì cũng lợi hại vô cùng.
Hơn nữa thứ này có thể triệu hoán một bộ phận bản thể của Lục Liễu, Tiêu Trần vẫn rất tò mò không biết bản thể của Lục Liễu rốt cuộc là hình dạng gì.
Tiêu Trần thu hồi lá liễu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghệt ra nhìn Lục Liễu.
Chút đầu răng cương thi lộ ra ngoài khiến Tiêu Trần nhìn vừa đáng yêu vừa ngờ nghệch.
"Mẹ nó cậu còn muốn cái gì nữa, lá liễu này ông đây đã từng luyện hóa rồi đấy, chỉ có vài miếng đều đã cho cậu rồi, ranh con cậu đừng có mà được voi đòi tiên nữa!"
Nhìn Tiêu Trần nhìn mình với vẻ mặt này, Lục Liễu bị hù đến mức nói chuyện hơi lắp bắp.
Cái 'con đỉa' hút máu này, vài miếng lá liễu của mình chính là chí bảo, vừa có khả năng tấn công, còn có các loại công dụng đặc biệt.
Tùy tiện đưa ra ngoài một chiếc chắc chắn sẽ tạo nên gió tanh mưa máu, giờ cho hắn tận bảy miếng mà còn chưa đủ à.
"Lục mặt quái, ông hiểu lầm tôi rồi."
Xưng hô của Tiêu Trần cũng đổi nhanh, vừa nãy vẫn còn là Lão Lục, giờ đã thành Lục mặt quái.
"Ông đây không hiểu lầm, tính cậu thế nào ông đây không hiểu chắc, cả người cũng lừa đi mất, những vật khác cậu còn từ bỏ được à? Mắc cười."
Lục Liễu lui về phía sau vài bước, cố gắng cách Tiêu Trần ra, tự nhận là khoảng cách an toàn.
"Khì khì khì." Tiêu Trần lại cười quái dị.
Tiếng cười kia khiến Lục Liễu run lên cả người: "Cậu đừng cười nữa, ông đây tối ngủ đều có thể bị sợ tỉnh, cậu rốt cuộc muốn cái gì, nói thẳng đi."
"Ông cũng biết đấy, tôi là một đao khách." Tiêu Trần xoa xoa tay, ra vẻ rất là ngại ngùng.
Mặt Lục Liễu lại tái mét: "Quả nhiên con hàng này vẫn còn nhớ thương đao của mình."
Lục Liễu có một danh đao tuyệt thế tên là Thương Vân, Tiêu Trần thấy một lần rồi là nhớ mãi về sau.
"Ngục Long đại nhân đâu?" Lục Liễu đen mặt hỏi.
"Vợ cả Long Nhi bị thương, đang khôi phục rồi!" Tiêu Trần há miệng là khoác lác không chớp mắt, gọi thẳng là vợ luôn.
"Ông coi có thể..."
"Cậu không có kinh mạch, không thích hợp dùng đao." Lục Liễu trực tiếp cự tuyệt yêu cầu vô lễ của Tiêu Trần.
"Ầy, hì hì."
Tiêu Trần lại cười rộ lên: "Ông cũng biết đấy, đao pháp của tôi cũng là thiên hạ vô song."
"Cậu không có kinh mạch, không thích hợp dùng đao."
"Ông xem, tôi muốn đao của ông, chắc chắn không phải vì muốn xem chị gái nhỏ Thương Vân đâu."
"Cậu không có kinh mạch, không thích hợp dùng đao."
"Ơ kìa ông đừng keo kiệt như vậy chứ, đây cũng là vì tốt cho Minh Nguyệt cả, tôi mạnh, Minh Nguyệt sẽ an toàn thôi, ông nói có phải đúng cái lý ấy không."
"Cậu không có kinh mạch, không thích hợp dùng đao."
Lục Liễu lặp lại như chiếc máy, mặc cho Tiêu Trần ba hoa chích choè kiểu gì, ông ta vẫn cứ không chịu nhả ra.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, chộp Lưu Tô Minh Nguyệt trên đầu vào trong tay.
"Này này này, cậu muốn làm gì?" Lục Liễu sợ đến kêu loạn.
"Cậu nhẹ chút cho ông đây." Lục Liễu nhìn mà mặt đầy đau lòng.
Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong lòng bàn tay, khẽ vén váy dài màu vàng của cô lên.

Bình Luận

0 Thảo luận