Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1075: Tu đạo

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Hạ Nhi sửng sốt, nước mắt không cầm được mà tuôn ra như trước.
"Tôi sẽ không mãi đợi ở Bất Chu giới, sau khi tôi đi, cần một người bảo vệ nơi đây. Tạo thành cục diện núi sông bị phá vỡ như hiện tại, chung quy vẫn là do tên kia, nên có chút gì đó bồi thường."
Kỳ thực Tiêu Trần vẫn luôn muốn tìm một đồ đệ ký danh, chờ sau khi mình rời khỏi Bất Chu giới sẽ bảo vệ nơi đây.
Nhưng trên đoạn đường này cũng không gặp được người thích hợp, cho đến khi gặp Hạ Nhi.
Cô nương hiền lành này làm cho Tiêu Trần nổi lên tâm tư thu nàng làm đồ đệ ký danh.
Lúc trước vẫn luôn làm khó dễ Hạ Nhi, cũng chỉ là muốn nhìn nội tâm của nàng có đủ kiên cường hay không.
Rất rõ ràng, biểu hiện của Hạ Nhi làm cho Tiêu Trần rất hài lòng.
Chí ít ở phương diện thiện lương, nàng làm không tệ.
Nhưng chỉ có thiện lương thì căn bản không đủ.
Hạ Nhi sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lau khô nước mắt, dùng giọng khàn khàn hỏi.
"Tu đạo có thể để bọn họ không chết oan không?"
"Có thể."
"Có thể cho bọn họ sinh sống không lo lắng đề phòng không?"
"Có thể."
"Tôi muốn tu đạo."
Tiêu Trần cười cười, nhẹ nhàng phất phất tay, trước mặt xuất hiện một huyết khiên màu đỏ tươi.
"Dùng cái cái khiên này đẩy bọn họ xuống."
Tiêu Trần kéo tay Hạ Nhi tới huyết khiên.
Cảm xúc huyết khiên lạnh như băng làm cho toàn thân Hạ Nhi run lên.
Hạ Nhi mở to mắt không thể tin được nhìn Tiêu Trần.
"Cậu cậu nói cái gì?"
Mặc dù những người này đã biến thành cái xác không hồn, nhưng muốn Hạ Nhi tự tay đẩy bọn họ xuống khe hở, cho dù như thế nào nàng cũng không làm được.
"Nếu như cô tu đạo theo tôi, sau khi tôi rời khỏi nơi đây, cô sẽ gánh vác trách nhiệm lớn lao, cô sẽ phải đối mặt với ma vật giảo hoạt gian trá mạnh mẽ, thiện lương của cô không có giá trị trước mặt chúng nó, cô phải học ác, cũng cần phải học nên cầm hay nên bỏ."
"Mà giết một người cứu trăm người, cô cũng cần phải quen loại lựa chọn thế này, cũng phải làm tốt."
Đối với một thiếu nữ mà nói, căn bản chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, càng chưa nói loại lựa chọn bất đắc dĩ này.
Hạ Nhi không muốn, cũng không dám.
Tiêu Trần cũng không miễn cưỡng, nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được, về sau cũng sẽ bị chơi đùa mất mạng.
Tiêu Trần để Hạ Nhi tại chỗ, vì phòng ngừa Hạ Nhi bị cuốn vào, Tiêu Trần để huyết khiên trước người của nàng.
Tiêu Trần kiểm tra trong đoàn người thật dài.
Khôi Quỷ biến những này người thành như vậy, bố trí đến nơi đây thực sự có chút không hợp với lẽ thường.
Hơn nữa hình như độc quỷ được ghi lại trong điển tịch cũng có chút sai lệch với tình huống hiện tại.
Tuy độc quỷ bá đạo, nhưng lại cần thời gian ba ngày ẩn núp, mà những người này lại giống như đều bị độc thành như vậy trong nháy mắt.
Điều này làm cho Tiêu Trần có chút khó hiểu, chẳng lẽ là vì Khôi Quỷ tiến hóa? Tính chất của độc quỷ cũng phát sinh biến hóa?
Nhưng kiểm tra một vòng cũng chẳng phát hiện bất cứ thứ gì.
Chỉ có trong cơ thể Tiêu Trần tự rục rịch.
Độc trong người Tiêu Trần như muốn đi ra cắn nuốt độc quỷ.
Tiêu Trần cũng không thả độc trong người ra, nói thật Tiêu Trần cũng không thích dùng độc.
Mà Hạ Nhi nơi đó vẫn nhìn những người trước mặt, sững sờ thật lâu, chậm chạp không có động tác.
Cuối cùng nàng tê liệt ngồi dưới đất, khóc rống lên.
Tiêu Trần lắc đầu, có lẽ Hạ Nhi không biết mình bỏ lỡ cái gì.
Thôn Thiên Đại Đế tự mình dạy dỗ, đây là chuyện vô cùng vinh hạnh cỡ nào,
Đại Đạo đã mở ra ở trước mắt, Hạ Nhi lại đi lên đường nhỏ bên cạnh, cái này cũng có thể chính là mệnh.
Có thể đối với một cô gái như Hạ Nhi mà nói, thuốc Tiêu Trần thả xuống hơi mạnh.
Nhưng Tiêu Trần cũng không có quá nhiều thời gian đi đắp nặn một người mình muốn.
Tu sĩ tìm kiếm đồ đệ, ngoại trừ có thể tự thân tu hành ra là chuyện quan trọng nhất rồi.
Một tên đồ đệ có thể phải trải qua thời gian suy tính quan sát rất dài, ba năm thậm chí mười năm cũng có thể.
Mà trong thời gian này, người bị quan sát chỉ hơi có chút lệch lạc, thì cho dù thiên phú tốt, cũng có thể đều sẽ bị bỏ rơi.
Nhưng vào lúc này, con mắt Tiêu Trần liếc đến hàng người xếp thẳng tắp.
Đột nhiên hắn phát hiện, có móng chân của một người hơi nhô ra một ít.
Những người này xếp hàng rất chỉnh tề, so với quân tư của quân nhân đứng còn thẳng thớm hơn.
Mũi chân của bọn họ vẫn luôn thẳng một đường, lúc trước Tiêu Trần còn cố ý để ý những chi tiết này.
"Hừ hừ, không nhịn được sao?" Tiêu Trần cười lạnh, thân hình bỗng tăng tốc, đột nhiên đi tới trước mặt người nhô đầu ngón chân ra.
Nhưng hình ảnh trước mắt lại dọa Tiêu Trần giật mình.
Người trước mắt này đã hoàn toàn biến dạng.
Cả người hắn căng ra giống như một bóng cao su tức giận.
Thân thể không ngừng căng phồng lên, da cũng bị căng ra trong suốt, nhìn vào khiến người ta không nhịn được muốn đi đâm một cái.

Bình Luận

0 Thảo luận