Đôi mắt như sao của cô gái nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, tràn đầy oán hận.
Hắn tăng thêm vài phần lực đạo giẫm lên cô gái.
Máu từ từ trào ra khỏi miệng nhưng cô gái vẫn không chịu khuất phục. Nét mặt tràn đầy đau đớn nhưng không hé răng nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
"Tại sao cô lại tấn công tôi?" Giọng nói lạnh như băng của Tiêu Trần vang lên, hắn hờ hững nhìn cô gái.
Nhìn thấy đôi mắt không hề có chút tình thương nào của Tiêu Trần, cuối cùng cô gái cũng lộ ra một chút sợ hãi nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ phẫn uất.
"Là chúng mày đã giết mẹ tao, tất cả chúng mày đều đáng chết. " Giọng nói oán hận của cô gái vang lên.
Tiêu Trần biết, người mẹ trong miệng cô gái này có lẽ chính là đại hắc sơn đã ngã xuống.
Tiêu Trần suy nghĩ một lát rồi nói:"Nói cho tôi biết Thương Lãng đình ở đâu, tôi sẽ để cho cô một con đường sống. "
Dùng tin tức để đổi lấy mạng sống của mình, Tiêu Trần luôn là một người rất công bằng.
Sau khi nghe đến cái tên Thương Lãng đình thì khuôn mặt đầy quật cường của cô gái lập tức thay đổi.
Cô gái giọng run run hỏi: "Mày là ai, tại sao mày lại biết chỗ này?"
Tiêu Trần lạnh nhạt nói: "Có rất nhiều người muốn biết tôi là ai, nhưng câu hỏi này lại rất vô nghĩa. Lần cuối cùng, Thương Lãng đình ở đâu?" Lực độ dưới chân Tiêu Trần tăng lên một chút.
Răng rắc, răng rắc!
Trên người cô gái phát ra âm thanh xương cốt đang ma sát. Không cần nghi ngờ gì, nếu còn không nói thì chắc chắn Tiêu Trần sẽ giẫm cô ta thành một đống thịt nát.
Đúng lúc này một cơn gió lớn đột nhiên thổi tới, mây đen dày đặc trên bầu trời cũng bị thổi tan đi không ít.
Màn đêm đặc quánh đã trở nên nhẹ hơn chút ít.
Tiếng gió gào thét như khóc như than.
"Cuối cùng thì ngài cũng đến rồi!" giọng nói già nua gió vang lên trong gió, truyền đến tai Tiêu Trần thật rõ ràng.
Cô gái nghe thấy giọng nói này thì gian nan hô lên hai chữ: "Sư phụ."
Tiêu Trần khẽ cau mày, lực đạo dưới chân đột nhiên tăng mạnh.
"Haizz!" Giọng nói già nua lại vang lên: "Tôi biết Thương Lãng đình ở đâu, đừng làm khó cô bé này."
Tiêu Trần vẫn không nhấc chân, mà tiếp tục giẫm xuống.
"Tôi không hỏi ông." Tiêu Trần lạnh lùng nói, Hai mắt nhìn chằm chằm về hướng phát ra giọng nói.
"Ọc." Cô gái phun ra một ngụm máu, sự phẫn uất trong mắt được thay thế bằng nỗi hoảng sợ. Có lẽ ở tuổi của mình, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến từ 'chết' này.
"Tiểu Văn, nói cho hắn biết đi, hắn chính là người mà ta đang đợi." m thanh già nua lại vang lên, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong đêm đen.
Lúc cô gái nghe thấy câu này thì đôi mắt đột nhiên sáng bừng lên.
"Tôi nói, tôi nói. "
Cô gái lau vết máu trên khóe miệng, lập tức nói rõ.
"Phía đông, đi về phía đông 800 dặm chính là Thương Lãng đình, nhưng ở đó rất nguy hiểm."
Thấy Tiêu Trần không thu chân lại nên cô gái vội vàng dùng tốc độ cực nhanh để nói ra những lời này.
Tiêu Trần khẽ gật đầu, thu chân rời đi.
Cuối cùng thì bóng người hơi còng kia cũng bước hẳn ra khỏi bóng tối, đi tới trước mặt Tiêu Trần.
Nhìn bộ dáng của ông lão, ngay cả Tiêu Trần cũng có chút kinh ngạc.
Cả người lão toàn một màu đỏ đen, giống y như lớp vẩy khi vết thương se mặt, khiến cho người khác có cảm giác rùng rợn khó tả.
Ông lão chống gậy, chiếc trống to trên lưng rất cực kỳ chênh lệch với dáng người.
Những sợi dây buộc vào chiếc trống đã hằn sâu vào đôi vai, hoà vào máu thịt của ông lão.
Ông lão vừa đi vừa run rẩy như thể sẽ bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã, lộ ra hơi thở đầy tử khí như chính nơi này.
Ông lão mở to đôi mắt mờ đục nhìn thẳng vào Tiêu Trần rồi đột nhiên bật cười, vái miệng không răng hơi hé ra.
"Lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được ngài." Ông lão nói xong thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm như thể đã hoàn thành điều đã suy nghĩ trăn trở trong vô số năm thắng.
"Cuối cùng thì ngài cũng đến rồi."
Đối với Tiêu Trần thì câu nói này không xa lạ, bởi vì trong những mảnh ký ức mà Tiêu Trần nhân tính để lại cũng có một câu y hệt như vậy.
Khuôn mặt Tiêu Trần không hề có bất cứ một biểu cảm nào, hờ những nhìn ông lão rồi nói: "Ông đang tính kế tôi."
Sau khi nói xong, Tiêu Trần lại nhanh chóng lắc đầu: "Không phải ông, thực lực của ông còn chưa xứng."
"Anh..." Nghe thấy lời này, cô gái bên cạnh bất mãn nói: "Anh lợi hại lắm hay sao mà nói sư phụ tôi như vậy?"
Tiêu Trần cơ bản là không quan tâm đến cô ta, tiếp tục nói với ông lão: "Kẻ nào trong số các người đang tính kế tôi, làm thế nào biết được ta sẽ xuất hiện trên Địa Cầu?"
"Khụ khụ khụ!"
Ông lão ho khan vài tiếng, thân thể lảo đảo.
Cô gái trợn mắt nhìn Tiêu Trần một lát rồi vội vàng tiến lên đỡ ông lão.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận