Ánh mắt bọn họ hoàn toàn biến thành màu đen, nhìn không thấy một chút tròng trắng nào, từng luồng âm khí màu đen bay ra từ người bọn họ.
Ông chủ sợ đến mặt không còn chút máu, "Anh đại ca, vừa rồi là vật gì đang gọi? Bọn họ làm sao vậy?"
Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm: "Còn có thể là cái gì? Ác quỷ bám vào thôi."
Tiêu Trần đếm, người chơi Điệp tiên cộng thêm người xem bên cạnh, tổng cộng tám người đều bị ác quỷ bám vào.
Nói cách khác, đám tìm đường chết này thoáng cái đưa tới chí ít tám con ác quỷ.
Tiêu Trần nhíu mày, hỏi: "Tiểu Lộ, làm sao thoáng chốc đã nhảy ra nhiều ác quỷ như vậy?"
Lãnh Tiểu Lộ cũng hơi nghi hoặc lắc đầu: "Ác quỷ không nên tụ tập, em cũng không biết vì sao bọn họ đột nhiên xuất hiện thành nhóm."
Tiêu Trần vỗ vỗ bả vai ông chủ, chỉ chỉ cửa ra vào phố Toái Thạch nói: "Còn không chạy mau, chờ ở đây ngắm quỷ à?"
Lúc này ông chủ mới phản ứng được, bộ dạng chạy ra ngoài như vắt chân lên cổ, ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào Tiêu Trần.
"Đừng quay đầu lại, ai gọi ông thì ông cũng đừng quay đầu, đừng đáp lại, coi như không nghe thấy!" Tiêu Trần vui vẻ gọi lão.
Ông chủ vừa định đáp lại, suy nghĩ tới lời anh đại ca nói, lập tức che miệng.
"Hàng này còn rất thông minh." Tiêu Trần vui tươi hớn hở gật đầu.
Tiêu Trần tiếp tục uống bia, ăn đồ nướng còn dư lại của mình.
Thuận tiện còn dùng chiếc đũa chấm bia cho Độc Cô Tuyết trong ngực một chút.
Độc Cô Tuyết liếm chiếc đũa vài cái, nhíu chặt mày.
Thấy Tiêu Trần cười ha ha, Độc Cô Tuyết tức giận tới nhổ nước miếng.
Tiêu Trần tự chơi với mình, ngược lại có Lãnh Tiểu Lộ ở nơi này, cậu ta boss lớn trong Địa Ngục, sao mà phải quan tâm đến đám tiểu quỷ này.
Hình như tám người bị ác quỷ bám vào rất là căm tức đối với việc Tiêu Trần coi thường bọn họ.
Trong miệng chúng phát ra tiếng quái gở, giương nanh múa vuốt nhào tới.
Lãnh Tiểu Lộ nhíu mày, nhẹ nhàng phất phất tay.
Đột nhiên một cánh cổng âm trầm u ám, chắn trước mặt những người bị ác quỷ bám vào.
"Két!"
Cánh cổng mở ra, vài quỷ sai mặc âu phục đi ra từ bên trong.
Những ác quỷ bám vào người liền hoang mang tại chỗ.
Con mẹ nó cậu ta vừa lên đã triệu hoán quỷ sai? Thế này còn chơi thế nào? Mở auto đúng không?
Cho dù là rất nhiều ác quỷ hung ác, trừ phi là quỷ tu, nếu không ác quỷ bình thường mà chống lại quỷ sai, cũng chỉ có thể bị treo lên đánh.
"Nhân sĩ phương nào, dám can đảm tùy ý mở cánh cổng U Minh ra." Vài quỷ sai vừa ra, liền gào to dáng vẻ như rất là tức giận.
Kết quả vừa nhìn thấy Lãnh Tiểu Lộ đang nhấp ngụm bia, vài quỷ sai sợ đến chân mềm nhũn, quỳ xuống tại chỗ.
"Phong Đô Đại Đế, ngài ngài ngài làm sao lão nhân gia ở chỗ này."
Lãnh Tiểu Lộ uống bia nóng mặt, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, có chút ngượng ngùng gãi đầu nói: "Đứng lên đi, mang những quỷ hồn này đi Địa Phủ đi."
"Tuân mệnh." Vài quỷ sai bắt đầu làm việc.
Một đám ác quỷ đáng thương, vốn định khoe khoang ra vẻ ta đây, kết quả gặp phải bất hạnh.
Lúc đầu do bây giờ Địa Ngục kín người hết chỗ, quỷ sai không có thời gian quản bọn họ.
Bọn họ còn có thể tiêu diêu tự tại một lúc ở nhân gian, nếu như may mắn được vào quỷ đạo thì cũng không cần vào luân hồi nữa.
Hiện tại khen ngược, đúng là không may đến nhà bà nội luôn, gặp phải Phong Đô Đại Đế ra ngoài ăn khuya.
Bây giờ là nên đi luân hồi thì đi luân hồi, nên đi chịu phạt thì đi chịu phạt.
Nếu không thì cũng không nói cuộc sống luôn tràn đầy ngoài ý muốn.
Rất nhanh phố Toái Thạch đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu không có lãnh đạo ở đây, thi hiệu suất làm việc thế này quá là cao!
Theo âm hồn bị mang đi, rốt cuộc phố Toái Thạch không còn âm lãnh như vậy nữa.
Ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che phủ cũng hiện ra.
Ánh trăng chiếu xuống kéo cái bóng Tiêu Trần và Lãnh Tiểu Lộ thật dài.
Quỷ sai đi rồi, tám người kia cũng tỉnh lại, dáng vẻ từng người như muốn chết không muốn sống.
Bị ác quỷ nhập, tự xông dương khí của bản thân, chưa ném mạng nhỏ đã là cực kỳ may mắn rồi.
Coi như quỷ sai tới kịp thời, làm cho ác quỷ rời khỏi người bọn họ rất mau, nhưng lập tức làm như vậy, khi bọn họ trở về cũng không tránh được một hồi bệnh nặng.
"Vừa rồi chúng ta làm sao vậy?"
"Không biết, cảm thấy toàn thân mát lạnh, sau đó cái gì cũng không biết."
"Mẹ nó không phải chúng ta thực sự triệu hoán ra Điệp tiên chứ."
Một đám lỗ mãng lại còn thảo luận việc này.
Tiêu Trần ăn chút đồ nhắm cuối cùng, chuẩn bị về nhà.
Buổi tối không tìm được Hắc Phong, chuyện triệu hoán chó ngốc chỉ có chờ ngày mai rồi lại tính.
"Đi nào Tiểu Lộ." Tiêu Trần đứng dậy xoa đầu Lãnh Tiểu Lộ.
"Ừ." Lãnh Tiểu Lộ đỏ bừng mặt, kéo áo Tiêu Trần đi theo rập khuôn.
Mới đi ra chưa được hai bước, đã nghe thấy mấy tên kia hoảng sợ thét chói tai.
"Cái bóng, cái bóng của cậu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận