Tiêu Trần dặn dò: "Đừng đi xem cánh cửa kia, các cô đi đánh thức nững người còn lại của Thanh Phong Thần Nhai, cách xa nơi này, càng xa càng tốt."
"Đại nhân ngài thì sao?" Hai chị em đồng thời hỏi.
Tiêu Trần lắc đầu: "Không cần phải xen vào tôi, tự nhiên có người sẽ bảo hộ an toàn của tôi."
Hai chị em có chút không tình nguyện lôi kéo tay áo của Tiêu Trần, mỗi lần đều là như thế này, các cô căn bản không làm được trách nhiệm của hộ vệ.
Tiêu Trần cười nhéo khuôn mặt hai nha đầu, "Nữ hài tử đánh đánh giết giết không tốt, đi thôi, ngoan."
Vành mắt hai chị em có chút đỏ lên, mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
"Đúng rồi, bảo Mặc Nham không được qua đây, tôi sẽ bảo vệ tốt Minh Nguyệt." Tiêu Trần dặn một tiếng.
Hai chị em gật đầu, thân ảnh cực nhanh biến mất.
Tiêu Trần vốn muốn cho Lưu Tô Minh Nguyệt cùng đi theo hai chị em, dù sao ở tại chỗ này nguy hiểm quá lớn.
Thế nhưng vừa nghĩ tới hứa hẹn khi trước, Tiêu Trần lại bỏ đi ý nghĩ này.
Nếu như lần này lại bỏ xuống nha đầu kia, phỏng chừng con bé sẽ có ám ảnh trong lòng rồi.
Tiêu Trần đứng ở trên thuyền buôn, lẳng lặng cùng đợi sự thái phát triển.
Tiêu Trần cũng không có đợi bao lâu, xung quanh hư không đã xuất hiện biến hóa kinh khủng.
"Rào! Rào!"
Tiêu Trần nghe thấy được từng tiếng sóng biển vỗ bờ.
Theo cái âm thanh này vang lên, hư không xung quanh, giống như động đất, bắt đầu chấn động kịch liệt không theo quy luật nào.
Theo chấn động càng ngày càng mãnh liệt, một cái khe to lớn dài hẹp đen nhánh xuất hiện.
"Ầm!"
Khe nứt mới vừa hé miệng, từng con sóng lớn màu đen, đã điên cuồng lao ra từ trong cái khe.
Con sóng lớn màu đen, như vạn mã lao nhanh, rong ruổi đi.
Một luồng khí tức tử vong vô pháp nói rõ, tản ra từ con sóng lớn màu đen ấy.
Mặc dù là Tiêu Trần cũng chưa bao giờ thấy qua tử vong chi khí kinh khủng như vậy.
Luồng tử vong chi khí ấy, từ chối tất cả giải thích khi còn sống.
Sóng lớn dâng lên đi, trong một chớp mắt che mất mảng lớn hư không.
Mặc dù là hào quang màu vàng óng kia, cũng bị này hắc sắc bao phủ.
Cuồng nhiệt người chúng ta đối với này sóng lớn mắt điếc tai ngơ, sóng lớn đương nhiên cũng sẽ không khách khí với bọn họ.
Trong nháy mắt, chí ít có hơn một nghìn tên tu sĩ bị sóng lớn cuốn đi, dưới tiếng sóng biển to lớn, thậm chí nghe không được hét thảm một tiếng!
Thế nhưng Tiêu Trần lại nhìn thấy, trong sóng biển quay cuồng, là từng đống bạch cốt âm u.
"Vu vu..."
Lúc này, một âm thanh kèn hiệu hùng hồn mà thê lương vang lên.
m thanh này tựa hồ có sức mạnh xuyên thấu hết thảy, các tu sĩ bị tê liệt, tỉnh lại dưới tiếng kèn ấy.
Tiêu Trần cười, "Tên mõ già Phong Tam Kỳ cũng có chuyện một sợ."
Cái kèn lệnh ấy là một Phá Giới Chi Khí của Hạo Nhiên đại thế giới, do Phong Tam Kỳ khống chế.
Phong Tam Kỳ thổi vậy, tương đương với cứu những tu sĩ này.
Cho dù trước đây Phong Tam Kỳ từng làm gì, kèn lệnh được thổi, uy vọng của hắn ta sẽ đến đỉnh núi.
"Tốc tốc chạy nhanh." m thanh bàng bạc của Phong Tam Kỳ, vang lên bên tai chúng tu sĩ như tiếng.
Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, khi nhìn thấy sóng lớn ngập trời nọ, cũng không kịp quan tâm bảo tàng gì nữa, thậm chí không kịp nói lời cảm ơn với Phong Tam Kỳ, tất cả đều chạy đi như chân bôi mỡ.
Nhưng mà làm cho tất cả mọi người tuyệt vọng là, bọn họ còn chưa chạy ra rất xa, thì phát hiện xung quanh tràn đầy cái khe nứt kinh khủng ấy.
Trong cái khe không ngừng phun trào ra sóng lớn tử vong!
Tất cả tu sĩ tụ chung một chỗ, tuyệt vọng như người bị vây trên đảo nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn sóng lớn nhào về phía mình.
Trong lúc tuyệt vọng, một thân hình nhỏ bé đi tới từ phương xa, một thân hắc bào, tóc đen đến eo.
Nơi bóng dáng kia đi qua, hư không chấn động an tĩnh lại, sóng lớn sắp ập xuống đầu ấy, tựa như cũng bị làm pháp chú, cứng đờ ngừng giữa không trung.
Cạnh
Phong Tam Kỳ nhìn thấy bóng dáng ấy, cũng xem được mặt của bóng dáng.
"Quỳ xuống, quỳ xuống, quỳ xuốn..."
Phong Tam Kỳ sợ đến cả người toát ra mồ hôi lạnh, dường như sự sợ hãi hắn ta dành cho hắn còn vượt qua con sóng lớn màu đen!
Thấy Phong Tam Kỳ không chút do dự quỳ xuống, mọi người mặc dù không rõ lắm, nhưng vẫn là quỳ xuống theo.
Có người quỳ muốn ngẩng đầu nhìn thân hình hình dáng ấy, thế nhưng đầu kiểu gì cũng không nhấc nổi, tựa hồ có một đôi tay hung hăng ấn cổ của mình.
Bóng dáng ấy thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn mọi người lấy một cái, trực tiếp đi ngang qua bọn họ.
"Cút!"
Cho đến cái thân hình này biến mất không thấy gì nữa, một âm thanh băng lãnh, không chút cảm tình nào truyền vào lỗ tai mọi người.
Phong Tam Kỳ như được đại xá, lập tức đứng lên, mang quân đội của mình, dọc theo phương hướng bóng dáng kia đi tới, liều mạng chạy đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận