Tiêu Trần nhớ kỹ lời Cửu Vĩ Hồ từng nói, bản thể của Vô Thiên Tôn Giả ở trong Đại Mộng Huyễn cảnh.
Tiêu Trần hiểu rõ, bản thân làm mọi thứ đều không thể gạt được mắt của Vô Thiên Tôn Giả, để tỏ lòng mình không phải là cố ý phá hoại, Tiêu Trần vẫn là lễ phép một chút.
Tiêu Trần tiếng nói vừa dứt, một hồi gió mát phất phơ thổi qua, khiến người ta sảng khoái.
"Cảm ơn." Tiêu Trần cười híp mắt chắp tay hoàn lễ.
Tiếp theo Tiêu Trần đưa ngón tay ra, dưới chân nhẹ nhàng đạp một cái, từng gợn sóng vô hình nhộn nhạo đi.
Không gian xung quanh trong nháy mắt bị nén trên đầu ngón tay, không trung xuất hiện số lượng lớn khe hở.
Đây chính là sức mạnh đạt đến đến mức tận cùng, dẫn tới biến chất, nén không gian.
Đầu ngón tay của Tiêu Trần một điểm trong suốt cực kỳ sắc bén.
Nhẹ nhàng rạch một cái về phía chân núi, giống như cắt đậu hũ, cả ngọn núi lớn đều bị chặt đứt tận gốc.
Tiêu Trần vui vẻ, một tay nâng lên núi lớn hùng vĩ này, chạy đến chỗ bọn nhỏ.
Một đám con nít nhìn, một ngọn núi lớn chạy nhanh về phía mình, từng người sợ đến kêu gào, có đứa còn khóc lên.
Cái này cũng không trách bọn họ, người nào thấy một màn này đáon chừng trong lòng đều rụt rè, huống chi chỉ là một đám con nít.
"A a, ngoan, đừng khóc." Tiêu Trần khiêng trọn ngọn núi lớn đến không trung, làm mặt quỷ về phía đám tiểu tử phía dưới.
Khi thấy rõ là Tiêu Trần, bọn tiểu tử mới ổn định lại, từng người há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn Tiêu Trần.
"Lại đây, leo lên đi, anh dẫn bọn em đi đến chỗ tốt." Tiêu Trần vui vẻ chậm rãi hạ xuống.
May mắn nơi này là một bình nguyên lớn, nếu không thật đúng là không tha cho ngọn núi lớn này.
Từ từ hạ xuống đến vị trí những tiểu tử này có thể bò lên, Tiêu Trần mới ngừng lại.
Một đám tiểu tử kia hiếu động vô cùng, bọn họ ngồi trên pháp bảo, nhưng chưa ngồi qua núi lớn, tất cả đều vui vẻ xông tới.
Tiểu Vũ chui vào phía dưới núi lớn, tìm được Tiêu Trần, có chút bận tâm nhìn Tiêu Trần: "Ca ca, anh không sao chứ."
"Không sao." Tiêu Trần lắc đầu: "Nhanh lên đi."
"Ừ." Thấy Tiêu Trần dường như rất nhẹ nhàng, Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
Đến khi tất cả những đứa bé đều leo lên núi lớn, Tiêu Trần lúc này mới bay lên không trung.
Tốc độ bay của Tiêu Trần rất chậm, nếu như quá nhanh, sợ đám trẻ sẽ bị rơi xuống.
Trọn hai giờ bay chậm như vậy, Tiêu Trần mới đến đích.
Thấy sương bốc hơi từ hồ nước đẹp, bọn tiểu tử hưng phấn gào thích thú.
Tiêu Trần thả núi lớn lại chỗ cũ, lại trở về thu xếp bọn tiểu tử ổn thỏa, cái này mới yên tâm tiếp tục đi tìm những đứa trẻ còn lại.
Liên tiếp bận rộn gần bảy ngày, Tiêu Trần cuối cùng cũng đưa được bọn trẻ đến bên trên hồ.
Về phần có thất lạc hay không, Tiêu Trần cũng không biết, bởi vì không có cách nào khác dùng thần thức Đại Đế đi thăm dò, chỉ có thể thôi.
Lại chạy vài chuyến, sau khi xác định tìm không được những đứa trẻ còn sót lại, Tiêu Trần mới về đến bên hồ này.
Đại mộng linh vận bên hồ so với nơi khác đều nồng nặc hơn, mấy ngày kế tiếp, bọn nhỏ hầu như đều tiến vào trạng thái nhập định.
Tiêu Trần cũng chuẩn bị chọn chỗ này tu hành, cũng tiện cho chăm sóc những tiểu tử này.
Bởi vì bị bịt mắt, tình trạng của Tiểu Vũ cũng đã khá nhiều, ôm hai đứa bé, đi theo bên cạnh Tiêu Trần.
Tìm một nơi khá yên tĩnh, Tiêu Trần cười híp mắt xoa đầu Tiểu Vũ: "Nơi này đi, chúng ta cùng nhau tu hành, có cái gì không biết có thể hỏi anh."
"Vâng." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ ửng hồng, ngồi xếp bằng bắt đầu tiến hành tu hành.
Tiêu Trần nhìn tình trạng hai đứa bé, cảm thấy thú vị.
Đại mộng linh vận nơi này dường như có sức mạnh tẩm bổ, mấy ngày nay hai đứa nhóc không ăn cái gì, không ngờ tinh thần rất tốt.
Nếu tất cả không có vấn đề, như vậy trong nháy mắt Tiêu Trần cũng tiến vào trạng thái nhập định.
Linh Kiều Cảnh, là một cảnh giới rất thú vị, bởi vì kích thước của "Cầu" liên kết huyệt vị toàn dựa vào bản thân lĩnh ngộ.
Tiêu Trần quan sát bên trong thân thể của mình, bắt đầu dẫn vào sức mạnh như có như không giữa thiên địa.
Rất nhanh thì có phản ứng, từng sợi tơ màu trắng ở trong người không ngừng xuất hiện, sợi tơ này không chỉ khí tức mềm mỏng, hơn nữa còn tràn đầy tính dai.
Tiêu Trần xem như là hiểu rõ, vì sao đại mộng linh vận này sẽ được cho rằng là linh vật bắc cầu tốt nhất.
Tiêu Trần không hề suy nghĩ lung tung, toàn thân toàn ý tập trung tinh thần sự nghiệp bắc cầu của mình.
Nếu như lúc này có người ở bên ngoài nhìn thấy trạng thái của Tiêu Trần, đoán chừng có thể bị dọa sợ ra nước mắt.
Thân thể của Tiêu Trần, giống như một vòng xoáy khổng lồ, hút tất cả đại mộng linh vận trong thiên địa.
Đại mộng linh vận vốn là vật vô hình vô sắc, hiện tại tụ chung một chỗ với số lượng lớn, lại có thể có màu trắng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận