"Nhưng lúc tất cả chúng ta tới Tướng Quân nhai lại gặp phải công kích của Đế Tôn."
Có người cau màu nói: "Không thể nào, cho dù là Đế Tôn cũng không thể đánh thắng được hết tất cả các ngươi được, các ngươi không đánh trả sao?"
Thiên Lạc lắc đầu, ánh mắt bắt đầu trở nên hoảng sợ.
"Trận pháp bày ra chung quanh Tướng Quân nhai, hơn nữa lại không có đề phòng, chúng ta vừa đến chỗ đó đã bị trận pháp vây khốn."
"Trận pháp?" Kiếm Chủ nhíu mày: "Các ngươi có nhiều người như vậy, không có khả năng ngay cả trận pháp cũng không phá được? Hơn nữa thời gian ngắn như vậy, chỉ sợ là cũng không thể phân bố được ra đại trận siêu cấp gì!"
Đối với những lời nói của Thiên Lạc, mọi người thực sự có chút hoài nghi, cường giả như bọn hắn, nói chết là chết, chẳng khác nào đang đùa giờn đó sao?
"Cho tới hiện tại ta cũng chưa gặp phải trận pháp nào tà ác như vậy." Thân thể Thiên Lạc run rẩy: "Chúng ta bị trận pháp kéo vào một không gian dị độ, máu huyết của mọi người trong chốc lát cơ hồ là bị hết cạn kiệt."
"Không gian dị độ?" Kiếm Chủ rơi vào trầm tư: "Bên trong đó có cái gì?"
"Không có cái gì cả." Thiên Lạc lắc lắc đầu: "Bên trong không gian đó chỉ có bóng tối, ta chưa từng thấy một nơi mà đen tối đến vậy, những hắc ám đó ngưng tụ thành thực chất, có thể dùng tay bắt lấy."
"Đúng rồi." Thiên Lạc đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Lúc ta đang chạy trốn, có nhìn thấy một thứ gì đó giống như con mắt."
'Một con mắt?" Mọi người nhìn nhau.
Thiên Lạc lại lắc đầu: "Cũng có thể do lúc đó quá suy yếu, nên nảy sinh ảo giác."
Tiêu Trần thần tính nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Có phải một con mắt rất lớn, đồng tử là loại như thi thể, màu sắc tro xám, hơn nữa trong con mắt không hề có chút cảm tình nào, tự như một khối đá lạnh như băng."
Thiên Lạc suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Lúc đó chỉ lo chạy trốn khỏi cái chết, ta cũng không nhìn quá rõ, nhưng đại khái giống như những gì ngươi nói vậy."
Tiêu Trầng thần tính gật gật đầu, nếu như Thiên Lạc không hoa mắt, thực sự nhìn thấy con mắt kia, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy.
Con mắt kia Tiêu Trần thần tính đã xác định qua rồi, chính là người đề xuất đại tan nạn.
Nhưng từ lần xem bói lần trước, Tiêu Trần thần tính cũng không coi được, chuyện liên quan đến con mắt đó dù là một chút.
Hơn nữa trong mấy năm nay, Tiêu Trần thần tính một mực di chuyển bên trong các loại di tích, hy vọng có thể tìm được một chút truyền thuyết về con mắt kia.
Chỉ tiếc, ở bên trong những di tích cổ xưa, không ghi lại những chuyện về con mắt kia.
Tiêu Trần thần tính lại hỏi: "Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi có biết tại sao Đế Tôn lại hại các ngươi không?"
Thiên Lạc lắc đầu, "Không biết, ta nghĩ không ra nguyên nhân tại sao, làm như vậy đối với Đế Tôn cũng không có chút ích lợi gì."
Tiêu Trần thần tính gât gật đầu, có chút lo lắng nói: "Ta đi Tướng Quân nhai nhìn xem, các ngươi mau đưa người rời khỏi bàn cờ Hỗn Độn."
"Không cần đi, ta đến rồi."
Đúng lúc này, cách đó không xa ở phía khoảng không trên mặt hồ không khí vặn vẹo một hồi, một thân ảnh đi ra từ trong không khí vặn vẹo.
Đúng là Đế Tôn, chỉ là Đế Tôn lúc này, đã không còn thất vọng cùng tức giận vì đã thua Tiêu Trần thần tính nữa.
Khóe miệng Đế Tôn chứa đựng một nụ cười thản nhiên, nhìn vô cùng hài lòng.
Mọi người lập tức bắt đầu cảnh giác, chuẩn bị thời khắc chuồn đi.
Vừa nhìn thấy Đế Tôn, thân thể Thiên Lạc liền có chút run lên.
Không riêng gì bởi vì ảnh hưởng của Đế Tôn, mà còn là bởi vì hắn đã giết chết người của mình, không chút nương tay lạnh lùng cùng hung ác.
Đế Tôn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Thiên Lạc, biểu lộ lạnh nhạt kia như thể chưa phát sinh chuyện gì.
Nhìn bộ dạng lạnh nhạt kia của Đế Tôn, Thiên Lạc như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, la lên hỏi: "Tại sao, tại sao ngươi làm như vậy?"
Đế Tôn mỉm cười, có chút đắc ý nói: "Có đôi khi có được thứ gì đó, nhất định phải từ bỏ thứ gì đó."
Thiên Lạc tức giận vô cùng, nghiến răng, hận không thể ăn tươi nuốt sống tên vương bát đản này.
Bờ môi Thiên Lạc đã cắn nát, sắc mặt bởi vì kích động mà trở nên đỏ bừng lên "Ngươi muốn thứ gì mà cần lấy mạng chúng ta đi đổi."
"Đạo."
Đế Tôn nhàn nhạt nói ra chữ này.
Đế Tôn càng phong khinh vân đạm, Thiên Lạc càng phẫn nộ cùng khó chịu.
Người quen biết vô số năm, lại có thể nói giết là giết, giết xong còn không có chút gánh nặng nội tâm nào dù chỉ là một chút, súc sinh cũng không làm ra được loại chuyện như vậy.
Thiên Lạc cơ hồ là rống lên, "Ngươi đã đắc đạo rồi, còn muốn đạo cái gì nữa."
Tiêu Trần thần tính kéo lấy tay Thiên Lạc, một cỗ khí tức ôn hòa dũng mãnh tràn vào trong thần thể Thiên Lạc, ổn định lại tiếng lòng sắp sụp đổ là nàng.
Đợi đến lúc Thiên Lạc an ổn lại, Tiêu Trần thần tính mới nói khẽ: "Hắn không nói là muốn đắc đạo, mà là muốn hóa đạo, hắn muốn tạo ra một thời đại thuộc về riêng hắn."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận