Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1208: Đại trượng phu

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tiêu Trần nhìn buồn cười, "Được rồi, một lát nữa tôi sẽ kêu Biện Thành Vương làm cho cô một cái nhà tù lớn một chút."
"Cậu..."
Nữ quỷ áo cưới dậm chân, bay ra ngoài.
"Kiêu ngạo chết tiệt." Tiêu Trần trợn trắng mắt.
Đi tới mặt trên, nữ quỷ áo cưới lại cùng Hắc Phong đánh nhau.
Tiêu Trần mặc kệ bọn họ, chỉ ngồi dưới đất tự hỏi.
Lão đầu cười híp mắt nhìn Tiêu Trần nói: "Tiểu công tử, nếu là có chuyện gì phiền lòng, nói cho lão hủ không chừng có thể giải quyết."
"Rất vui vẻ, có chuyện phiền lòng cái rắm ấy." Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt.
Lão đầu cười cười, rõ ràng không tin lời Tiêu Trần nói.
Tiêu Trần hứng thú nhìn lão đầu hỏi: "Vì sao ông cứ luôn muốn đi cùng tôi?"
Lão đầu nhìn bầu trời địa phủ nặng nề, nhẹ giọng nói: "Thiên địa lại đại nạn, thế giới này cần một đại trượng phu."
"Đám này thần côn các người, cả ngày gặp nạn, rồi lại khó khăn." Tiêu Trần tức giận lắc đầu.
Lão nhân cười lắc đầu: "Thực ra không cần dùng toán, cũng có thể đoán ra được, thế giới này sớm muộn cũng sẽ nghênh đón đại nạn."
Đây cũng là lời nói thật, trên Địa Cầu có cơ hội thành Đế.
Sở dĩ bây giờ vài đại thế giới còn yên bình vô sự, cũng chỉ là do đều đang xem xét thời thế mà thôi.
Ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ, còn chưa định.
Nhưng là Địa Cầu nhất định chính là con ve sầu kia.
"Tiểu nhân mưu thân, quân tử mưu quốc, đại trượng phu mưu thiên hạ, tiểu công tử quả thật là đại trượng phu."
"Bớt nịnh nọt đi, ông biết tôi là ai không?" Tiêu Trần liếc mắt.
Lão đầu nở nụ cười, "Tất nhiên là biết."
Tiêu Trần cười cười, lão nhân này thật là thú vị.
"Được rồi, nếu đã như vậy, tôi còn thiếu một đại quản gia, ông có hứng thú hay không."
Lão đầu gật đầu, "Vô cùng vinh hạnh."
Rất nhanh, Lưu Thế Kiệt và Bạch Tội phía dưới đã mang theo người đi lên.
Nhìn thấy quỷ tu đi theo phía sau hai người, Tiêu Trần có chút ngoài ý muốn.
Lưu Thế Kiệt là lục lâm đạo tặc, thế mà thu tiểu đệ ngang hàng với Bạch Tội là một đại tướng quân.
Lưu Thế Kiệt hếch hếch mặt đắc ý, nói với vài tiểu đệ phía sau: "Hê, đây chính là đại ca của chúng ta, về sau sẽ đi theo hắn, giết người phóng hỏa, phá nhà cướp của, đảm bảo toàn được nhậu nhẹt ăn ngon."
Một đám quỷ tu hưng phấn nhảy lên.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, hô lên với Hắc Phong một tiếng, "Đi".
Bên kia nữ quỷ mặc áo cưới lúc này đã mệt không thành hình người nữa, mà gương mặt Hắc Phong đầy trào phúng.
"Gái xấu tới đánh lão tử đi nè!"
Tiêu Trần bất đắc dĩ ôm lấy Hắc Phong, mang theo bầy quỷ rời khỏi địa phủ.
"Ha ha, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, tiểu huynh đệ, tôi đi trước một bước, giang hồ đường xa, ngày khác hữu duyên sẽ gặp lại."
Vừa ra khỏi địa phủ, Lưu Thế Kiệt liền hóa thành một luồng khói đen chạy ra phía xa xa.
Nhìn dáng kia như là muốn chạy đi luôn.
Ngay cả nữ quỷ mặc áo cưới bên cạnh cũng là dáng vẻ nôn nao muốn thử.
Trời đất bao la, theo một tên tiểu quỷ có tiền đồ gì chứ?
Tiêu Trần đã sớm có chuẩn bị, hàng này làm quen con đường cường đạo rồi, tự nhiên sẽ không dễ dàng khuất phục dưới chân người khác.
Bóng dáng Tiêu Trần bỗng nhiên lao ra, Lưu Thế Kiệt còn chưa kịp chưa ra quá xa, Tiêu Trần đã đi lên phía trước hắn ta.
Sương mù màu máu đỏ tươi bộc phát ra, trực tiếp buộc Lưu Thế Kiệt về hình người.
Lưu Thế Kiệt dùng đại đao chắn ngang trước ngực, "Tiểu huynh đệ, lương phong hữu tín, thu nguyệt vô biên, ngày đẹp trời mà đánh lộn thì không tốt lắm đâu."
Tiêu Trần lười nói nhảm với hắn ta, xông lên thẳng tới một trận loạn chùy.
Đừng nói Lưu Thế Kiệt gì, hắn ta thật sự có tài, dám cản một hồi mới bị Tiêu Trần đánh ngã.
"Anh có lấy được cơ thể tôi, cũng không chiếm được lòng tôi-" Lưu Thế Kiệt bị đánh đến đầu sưng từng cục, không ngừng rên rỉ.
Nữ quỷ mặc áo cưới sờ sờ mặt mình, nếu như bị đánh thành như vậy, còn không bằng chết đi cho xong.
"Còn có lần nữa, tự gánh hậu quả."
Tiêu Trần nhàn nhạt nói một câu, trợn trắng mắt, kéo chân Lưu Thế Kiệt, dẫn mọi người về nhà.
Tuy giọng Tiêu Trần nói rất nhạt, nhưng một đám quỷ tu nghe được mà tê cả da đầu.
Tuy Tiêu Trần chưa nói hậu quả là gì, nhưng dùng mông nghĩ cũng biết, nhất định là kết quả hồn phi phách tán.
Lúc trước mặt đám quỷ hiện ra Thánh Sơn nguy nga, từng người hoảng sợ đến cằm cũng suýt nữa rớt.
Người có thể ở dưới chân Thánh Sơn hình như cũng chỉ có một nhà họ Tiêu.
Rất xa Tiêu Trần đã nghe thấy tiếng khóc như heo chọc tiết của Độc Cô Tuyết, lúc Tiêu Trần đi đã đưa Độc Cô Tuyết cho mẹ.
Bởi vì mình muốn đi địa phủ, âm khí quá nặng, sợ rằng không tốt đối với thân thể cô.
"Ah, ah, ah, Tiểu Tuyết ngoan, Tiểu Tuyết ngoan."
Nhóc này thật sự có thể khóc, một lần khóc là mấy tiếng cũng không thèm thở hổn hển.
Mẹ Tiêu Trần muốn cùng khóc với nhóc con này luôn, thật là chưa từng thấy đứa trẻ nào không chịu nhận tội như thế.

Bình Luận

0 Thảo luận