Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1309: Thế giới kiên cường (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Đại Thánh lại đi vào hư không, bởi vì nơi đó mới là chiến trường của hắn ta.
Có lẽ có một ngày, hắn ta sẽ trở về, tiếp tục viết truyền kỳ còn chưa xong.
Công tác trùng kiến sau trận chiến như được đốt lên một ngọn lửa.
Cực khổ và dằn vặt cũng không thể chinh phục thế giới này, cuối cùng có một ngày, tên của thế giới này sẽ vang vọng toàn bộ hư không.
Thời gian rất nhanh đã trôi qua một tháng.
Tiêu Trần ôm Độc Cô Tuyết nằm phơi nắng ở trong một đạo quán nhỏ, Minh Nguyệt ngồi trên đầu gặm đùi gà lớn.
Trước người là một cái bàn, bên cạnh dựng một cái biển hiệu, thầy tướng số.
Một con tiểu cẩu mập mắt cũng không nhìn thấy ở một bên đuổi bướm.
Một con tiểu trùng tử màu vàng bay tới bay lui bên người tiểu cẩu mập.
Ah, đúng rồi cái đạo quan này tên là Bạch Vân Quan.
"Tiểu ca, coi cho tôi một quẻ." Một nữ tử mặc trang phục theo mốt ngồi xuống.
"Tuyến sự nghiệp của cô cạn như vậy, có gì tốt mà coi, nhất định là mọi việc không thuận, ở đâu thì trở về bồi bổ lại đi."
Tiêu Trần lấy ra hai cây đu đủ không biết từ nơi nào, ném cho nữ tử.
Nữ tử nhìn cổ áo mình, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Bệnh tâm thần." Nữ tử nện cây đu đủ ở trên đầu Tiêu Trần, phẩy tay áo bỏ đi.
"Ai, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, lời thật thì khó nghe, người tốt khó xử!"
Tiêu Trần khổ não cầm hai cây đu đủ lên "Không lấy thì thôi, lấy về cho Cẩu Đản nhà ta bồi bổ."
"Cậu rảnh rỗi như vậy?" Bóng dáng Tiêu Trần ma tính đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
"Cậu đừng có giả thần giả quỷ được không, sẽ bị sợ ra bệnh thần kinh." Tiêu Trần liếc mắt.
Tiêu Trần ma tính lại không thèm để ý hàng này, chỉ là nhìn thấy Độc Cô Tuyết béo ị là sáng mắt lên.
Độc Cô Tuyết sợ đến toàn thân run lên, muốn khóc cũng không dám khóc.
Độc Cô Tuyết làm thế nào cũng không nghĩ tới đại ma đầu lại thích con nít.
Trong một tháng này, hắn không có việc gì là lại ôm mình chơi, Độc Cô Tuyết cả ngày lo lắng đề phòng, rất sợ đại ma đầu không vui vẻ một chút là vặn gãy cổ của mình.
"Được rồi làm sao trên người cậu bừa bộn, cái gì cũng có?" Tiêu Trần ma tính nhớ tới mục đích ngày hôm nay tới, tạm thời bỏ qua Độc Cô Tuyết.
"Mắc mớ gì tới cậu, cậu là người giám hộ của tôi hay gì?" Tiêu Trần rất không có phong độ gãi gãi cái mông.
Tiêu Trần ma tính rất nghiêm túc suy tính, trịnh trọng nói: "Tôi có thể đó."
"Phốc" Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máy, "Cái gì gọi là có thể?"
"Cậu còn có chuyện gì không có cách giải quyết?" Tiêu Trần ma tính cũng lười xé với hắn, trực tiếp hỏi.
"Cậu phải đi?" Tiêu Trần mắt liếc nhìn Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính gật đầu: "Ừm, tôi phát hiện vị trí chữ thứ tám."
"Vậy cậu giúp tôi đẩy Đệ nhị cảnh võ phu đến mức cao nhất đi!" Tiêu Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn về tới vấn đề tu hành.
Tiêu Trần ma tính gật đầu, vỗ một cái tát vào người Tiêu Trần.
"Rầm!" Xương cốt toàn thân Tiêu Trần trong nháy mắt nát bấy.
"Cậu muốn chết à, có thể nói trước một tiếng hay không."
Tiêu Trần ma tính mới lười quản nhiều như vậy, trực tiếp lấy ra vài cọng hoa nhỏ kỳ dị nhét vào trong miệng Tiêu Trần.
"Đệ nhị cảnh là nhờ chịu đòn mà ra, thêm mấy lần nữa là tốt rồi."
Tiêu Trần ma tính đá Tiêu Trần một cái bay ra ngoài, mình nằm chết dí trên ghế, ôm lấy Độc Cô Tuyết, giật nhẹ nơi đây, vặn vặn nơi đó, chơi vui đến không biết trời mây.
Độc Cô Tuyết tội nghiệp nhìn Tiêu Trần bên cạnh nằm trên mặt đất toàn thân phun trào huyết khí, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
"Làm sao, không vui à?" Tiêu Trần ma tính nhíu mày.
Độc Cô Tuyết sợ đến run run, lập tức nở nụ cười.
"Tiểu soái ca, chỗ anh có thể coi nhân duyên không?" Một đám thiếu nữ líu ra líu rít đi vào đạo quan, vừa nhìn thấy Tiêu Trần ma tính đã lập tức hai mắt sáng lên vây quanh lại.
"Cút!"
Bên người Tiêu Trần ma tính xuất hiện một đạo ma khí trực tiếp buộc mấy cô gái lại, ném ra ngoài.
"Tiền tiền tiền "
Tiêu Trần đau đến vừa chảy nước miếng, vừa rống lên.
"Một người 100, chỗ đó có bảy đó là bảy trăm, nếu như muốn sờ xương xem tướng là ba trăm "
Tiêu Trần xí xô xí xào la lên.
Lúc này Tiêu Trần ma tính ném một thức có dáng vẻ là la tới trước mặt Tiêu Trần.
"Thiên tinh nghi?" Tiêu Trần đầy đầu dấu chấm hỏi, "Ai ai, cậu cho tôi đồ chơi này để làm chi?"
"Thiên tinh nghi" là đồ vật quan trọng để đi lại trong hư không.
Trên không vô biên vô hạn, nếu không muốn lạc đường, đi tới một vài tinh hà tử vong rồi bỏ mạng không công, thì đây là đồ đạc cần thiết.
Hơn nữa đồ chơi này còn có thể định vị tọa độ một vài thế giới, có thể nói là vật chuẩn bị trong túi cái nhà du hành.
Đương nhiên đồ chơi này cũng khá là trân quý, không phải ai cũng có.

Bình Luận

0 Thảo luận