Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1564: Vỡ lòng và đại chiến

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Những đôi chân ngắn ngủi của chúng nó có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp.
Bây giờ khó khăn lắm mới đuổi đến trung tâm chiến trường, vừa vặn có một nơi để trút giận.
"Biu, biu, biu, biu..."
Hai chữ nhỏ cách từ rất xa đã bắt đầu dùng vũ khí tầm xa bắn, dáng vẻ trông thật tức giận, nhất định phải bắn tung trứng mông bự của Hắc Long.
"Tới đây."
Nhìn thấy mấy chữ nhỏ ngu ngơ, Tiêu Trần không nhịn được bật cười.
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Trần, mấy chữ nhỏ đồng thời quay đầu lại.
Cả đám vốn đều bướng bỉnh không chịu phục tùng, mấy nhóc con coi trời bằng vung, vừa nhìn thấy Tiêu Trần, đột nhiên lập tức yên lặng hẳn.
Đám chữ nhỏ lần lượt lề mà lề mề đến bên cạnh Tiêu Trần, giống như mấy đứa trẻ làm chuyện sai bị cha mẹ gọi.
Nhìn Tiêu Trần đang mỉm cười, đám chữ nhỏ cũng có chút buồn bực.
Không biết tại sao, khi đối diện với thiếu niên có vẻ ngoài rất hiền lành này, trong lòng chúng nó lại có một loại tôn kính và sợ hãi.
Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên chúng nó gặp Tiêu Trần.
"Ngồi xuống."
Tiêu Trần đứng dậy chỉ về phía bậc thang, ra hiệu cho mấy nhóc con ngồi chỗ đó.
Còn Tiêu Trần kéo qua một chiếc ghế đẩu ba chân.
Nhìn chiếc ghế đẩu đặc biệt này, Tiêu Trần cảm thấy hơi buồn bã vì ông lão từng chờ đợi mình đã không còn nữa.
Sau khi lau sạch ghế, Tiêu Trần nhẹ nhàng ngồi lên.
Không biết từ khi nào, trong tay Tiêu Trần xuất hiện một cây thước nhỏ, rất giống thứ gì đó trong lòng bàn tay của giáo viên.
"Ngươi, bướng bỉnh, không biết nặng nhẹ." Tiêu Trần dùng thước gõ chữ nhỏ cầm cây cung hoàng kim nhỏ.
Nhóc con này chính là đứa đã suýt bắn tung mông Tiêu Trần nhân tính.
Nhóc con bị gõ hai cái, dường như cảm thấy trong đầu xuất hiện những thứ gì đó.
Nhưng không thể nào nói rõ ràng được.
"Ngươi, nghịch ngợm, cả ngày chỉ biết đùa dai." Tiêu Trần lại gõ một nhóc con khác cầm trường thương.
"Ngươi, chẳng phân biệt được tốt xấu, tùy tâm trạng mà hành động."
"Ngươi, tính tình nóng nảy, có thể động thủ không bao giờ động khẩu..."
Tiêu Trần gõ từng đứa một, cả đám chữ nhỏ đều bị quở trách một lượt.
Nhưng lần này, chúng nó không nổi giận, chỉ giống như những học sinh nghịch ngợm bị giáo viên quở trách, đứa nào đứa nấy đều ủ rũ cúi đầu.
Nhìn đám nhóc con tâm tình sa sút, Tiêu Trần cười tủm tỉm nói: "Ta không trách các ngươi, đây chỉ là thiên tính của các ngươi thôi."
"Các ngươi sinh ra ở Hỗn Độn, không phân chia thiện ác đúng sai cũng là bình thường."
Tiêu Trần cất cây thước đi, trong tay xuất hiện một cuốn sách, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Ta hy vọng các ngươi sẽ hướng thiện, bởi vì đó là một điều rất rất tốt."
Tiêu Trần nói xong, trong mắt nhiều hơn một ít ánh sáng, như thể những ngôi sao sáng nhất đang lấp lánh.
Tiêu Trần mở cuốn sách ra, nhẹ nhàng nói: "Ta không hiểu đạo lý lớn gì, nhưng những đạo lý được ghi trong sách của đám tiền bối luôn luôn đúng đó."
"Để ta khai sáng cho các ngươi nhé!"
Nghe Tiêu Trần nói, đôi mắt tí teo của đám chữ nhỏ cũng sáng lên, bởi vì chúng nó nhìn thấy ánh sao trong mắt Tiêu Trần.
Chúng cũng mong chờ có một ngày mình cũng có được những ngôi sao nhỏ như vậy trong mắt.
Có lẽ không biết tại sao lại nảy ra ý tưởng này, nhưng thật cool.
Tiêu Trần chỉnh lại quần áo của mình, nhẹ nhàng đọc.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên. Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên..."
Giải nghĩa: "Người ta lúc đầu vốn có cái tính tốt lành. Tính ấy gần giống nhau nhưng do thói tục mà khác nhau. Nếu không dạy thì cái tính ấy thay đổi. Cách giáo dục là lấy chuyên làm trọng..."
Đây là sách vỡ lòng của trẻ em Hoa Hạ, cũng là thứ đồ thường thấy nhất.
Nhưng những điều đúng đắn luôn luôn nằm trong những thứ đồ thông thường này.
Tiêu Trần đọc một câu, đám chữ nhỏ cũng đọc theo một câu.
Mặc dù thanh âm của đám chữ nhỏ chúng nó chỉ có ê a ê a nhưng thanh âm này lại cực kỳ rung động lòng người.
Tiêu Trần đọc đọc, không thể nhịn được bật cười.
Cách đó không xa có đại chiến, ở đây có trẻ con học vỡ lòng, đây có lẽ là phong cảnh đẹp nhất trên thế gian.
...
Khi tiếng đọc ê a ê a vang lên ở đằng kia, Tiêu Trần ma tính bắt đầu chuyển động.
Tiêu Trần ma tính bước một bước, một Tiêu Trần ma tính khác xuất hiện, ở lại chỗ cũ chính là Pháp thân lúc trước.
Tiêu Trần ma tính gật đầu với Pháp thân.
Pháp thân gật đầu đáp lại, giẫm lên ma đao màu đỏ.
Cứ như vậy, Tiêu Trần ma tính và Pháp thân từng bước đi trên hai ma đao Trảm Tiên và Trảm Ma.
Mỗi một bước đi, uy lực ma đao lại tăng thêm một phần.
"Xì xì!"
Dưới ma đao Trảm Tiên, kiếm khí cự nhân bị cắt ra như đậu phụ.
Dịch Tiên hoàn toàn bại lộ dưới với ma đao khổng lồ.
Lúc này, Tiêu Trần ma tính đã tới trên mũi ma đao.
Ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần ma tính từ trên cao nhìn xuống, Dịch Tiên hỏi ra những nghi hoặc trong lòng.

Bình Luận

0 Thảo luận