"Tuy rằng thời đại thay đổi tránh không được máu chảy và tử vong, các ngươi phản kháng cũng là nhân chi thường tình."
"Thế nhưng, sai lầm lớn nhất các ngươi phạm phải là cái gì, ngươi biết không?" Cơ thể Tiêu Trần hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn chằm chằm Dịch Tiên.
Đối mặt với đồng tử như vũ trụ đen ngòm của Tiêu Trần, Dịch Tiên không khỏi có chút hoảng hốt, thế mà lại lui một bước.
Tiêu Trần tiến lên, giọng điệu khác với vẻ ôn hòa trước đó, đột nhiên cao vút, mang theo một chút tức giận.
"Các ngươi dẫn sói vào nhà, lại có thể chủ động đánh vỡ hàng rào, khiến vương dị vực kia tiến vào tinh không mới vừa thành hình."
"Chư vị đại thần vì bảo vệ quê hương của mình, hầu như chết trận toàn bộ, tinh không bị đánh nát, rơi vào hỗn độn, sinh linh trong trận chiến này hầu như bị chôn vùi toàn bộ."
Tiêu Trần lại tiến lên trước một bước, giận dữ nói: "Đây chính là tội lớn."
Tiêu Trần khi nổi giận không giống với Tiêu Trần ma tính, lộ ra sát khí giết cả nhà ngươi.
Cũng không giống như Tiêu Trần nhân tính, bệnh tâm thần phát tác khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Cơn giận của Tiêu Trần, lộ ra sự hạo nhiên chính khí, một chính khí khiến tà tụy thấy sợ hãi từ sâu trong nội tâm.
Dưới cơn giận của Tiêu Trần, Dịch Tiên lùi liền mấy bước, kiêu ngạo như hắn ta tức giận vô cùng.
Dịch Tiên chậm rãi giơ lên trường kiếm trong tay, cũng không còn ngụy trang, càn rỡ cười ha ha: "Thời đại của bọn ta, giữ không được, vậy hủy quách cho rồi."
Từng luồng kiếm khí mảnh như sợi tóc đột nhiên bạo phát, phủ kín khắp nơi mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
"Ngươi muốn động thủ với ta?" Tiêu Trần đón kiếm khí lại tiến lên trước một bước: "Làm càn."
Ánh sáng do Thôn Thiên Bào phát ra ngày càng rực rỡ, ngăn trở nà kiếm khí không chỗ nào không ở kia.
Một tiếng làm càn khiến trong lòng Dịch Tiên chấn động kịch liệt, suýt chút nữa tâm thần thất thủ.
"Ha ha!" Dịch Tiên cười khẩy: "Chỉ bằng ngươi bây giờ, lấy cái gì để đấu với ta, cái thứ không biết kia à? Ngươi dám mở nó ra sao?"
"Dẫn sói vào nhà, không biết hối cải." Tiêu Trần chậm rãi giơ lên hộp thanh đồng, lạnh lùng nói: "Nên trảm."
Hộp thanh đồng từ từ mở ra.
"Hãy nghe long ngâm."
"Hãy nghe long ngâm."
Giọng Tiêu Trần cũng không lớn, nhưng lại quanh quẩn trong hư không thật lâu không chịu tán đi.
m thanh này mang theo luồng sức mạnh thu hút lòng người, khiến tâm thần Dịch Tiên chấn động không ngớt.
Lúc này hộp thanh đồng đóng kín chậm rãi mở ra, một luồng khói đen chậm rãi bay ra.
"Cái tên điên nhà ngươi." Thấy khói đen kia, Dịch Tiên như thấy thứ kinh khủng nhất trên đời này, không ngừng lùi về sau.
Kiếm khí đầy rẫy trong trời đất lúc này bị thu sạch, bảo vệ kín kẽ bên cạnh Dịch Tiên.
Sao Dịch Tiên phải sợ hãi như vậy, đều bởi vì cái hộp ấy, đến từ thời đại kia của hắn, thời đại Đại Hắc Ám.
Đối với cái vật không rõ ấy, sợ rằng trên thế gian hắn ta có quyền lên tiếng nhất.
Không có ai biết nguyên nhân loại hộp đó xuất hiện, không ai biết số lượng cụ thể của loại hộp đó, càng không có ai biết bên trong chứa cái gì.
Dịch Tiên chỉ biết rằng, một khi loại vật này xuất hiện, thì có nghĩa tai nạn kinh khủng nhất sắp đến.
Dịch Tiên nhớ rất rõ ràng, thời đại Đại Hắc Ám, đã từng có người mở ra loại hộp đó, thả ra một ma quỷ kinh khủng.
Mà tên của ma quỷ kia là ôn dịch.
Dịch Tiên vẫn còn nhớ kỹ, trận kia lây cho tất cả vật còn sống, mà ngay cả người tu hành cường đại nhất cũng không thể may mắn thoát khỏi ôn dịch, đã tạo thành biết bao nhiêu tai nạn.
Toàn bộ con dân của thời đại Đại Hắc Ám, dưới trận ôn dịch ấy, tử vong quá nửa, số lượng cụ thể, căn bản là không có cách nào để công tác thống kê.
Mà giới tu hành, càng là tử vong thảm trọng, vô số tông môn sáng chói, dưới trận ôn dịch, trong vòng một đêm tan thành bong bóng.
Thời điểm đó, Dịch Tiên chỉ là tiểu tu sĩ tầm thường, trận tai nạn này, để lại ấn tượng không thể xóa nhòa ở trong lòng của hắn ta.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, mặc dù là hắn ta đứng trên đỉnh kim tự tháp sức mạnh, nhìn thấy loại hộp này cũng sợ hãi.
Về phần ôn dịch lắng xuống như thế nào, Dịch Tiên cũng không biết, chỉ biết là có một ngày như vậy, ôn dịch đột nhiên biến mất, vô tung vô ảnh, không giải thích được.
Mà tạo thành loại tai nạn đó, chỉ là một cái hộp thanh đồng nho nhỏ.
Trong thời đại Đại Hắc Ám từ đó về sau, phàm là thứ có liên quan tới thanh đồng, đều bị tiêu hủy hoặc là phong ấn.
Thế nhưng Dịch Tiên biết, loại hộp thanh đồng đó không hủy được, một ngày nào đó, chúng nó sẽ lại hiện thế.
Chỉ là không nghĩ tới, lần hiện thế này, lại có thể bị hắn ta gặp phải.
"Ngươi cái tên điên này." Hai mắt Dịch Tiên tràn ngập tơ máu, nhìn khói đen dâng lên chút một, hắn ta dường như cảm giác mình lại trở về thời đại núi thây chất đống kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận