Cơ thể thiếu nữ không kiềm chế được mà run lên, vô thức trốn ở bên cạnh lão đạo sĩ.
Từ đầu đến cuối, thiếu niên luôn ôn hoà hữu lễ, không hề tỏ ra một chút ác ý nào với mấy người bọn họ.
"Thanh Thiên đại lão gia?" Lão đạo sĩ cười nhạt, chỉ vào đống thi thể trên mặt đất nói: "Thanh Thiên đại lão gia mà tùy tiện giết người như thế này à?"
Đối với câu hỏi của lão đạo sĩ, thiếu niên chỉ khe khẽ lắc đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa.
"Tất cả đều là... ừm, nói thế nào nhỉ? Dùng cách của các ông để nói thì chúng là những kẻ tội ác tày trời, chết chưa hết tội.
Thiện ác hữu báo, không phải là điều các người muốn thấy nhất à?"
Tự nhiên lão đạo sĩ không biết trả lời như thế nào, lời thiếu niên này nói hình như cũng không sai.
Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu: "Ông cũng cảm thấy ta nói rất đúng, phải không?"
Lão đạo sĩ bất giác muốn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên.
Đột nhiên, ông trợn to mắt: "Cậu đang ảnh hưởng đến tâm cảnh của tôi."
Thiếu niên nhún vai đi về phía ba người họ, trong miệng lẩm bẩm: "Ta chỉ đang nói mấy điều rõ ràng thôi mà."
Lão đạo sĩ nhấc tay, bảo vệ hai đứa nhóc đằng sau.
Đúng lúc này, trên trời vang lên ầm ầm, vô số mây đen tụ tập giữa không trung.
Theo bước chân thiếu niên, từng tia từng tia sét xanh lam thô to như lôi xà ầm ầm nện xuống khiến cả thiên địa đều lắc lư, không ngừng rung động.
"Thiên Đạo suy yếu đã lâu, cần phải gây dựng lại. Sau khi linh khí thiên địa khôi phục, chuyện này càng vô cùng khẩn chương, không thể chậm một giây một phút nào."
Trời xanh đã đưa thân thể Lưu Ly Vô Cấu đến nhân gian, chỉ để đến khi nó trưởng thành thì có thể bù đắp chỗ thiếu hụt cho Thiên Đạo. Bây giờ đã đến lúc rồi.
Thiếu niên bước đến trước mặt ba người, đưa tay ra cho thiếu nữ.
"Nên về nhà thôi, đã đến lúc cô phải hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi." Thiếu niên khẽ cười nói.
Tiểu đạo sĩ che chắn phía trước thiếu nữ, tuy cả người không ngừng run rẩy nhưng vẫn không có ý định lùi về sau.
"Bù đắp cho Thiên Đạo cái quái gì? Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ bé mà thôi, sao có thể làm được việc lớn như vậy chứ? Anh đang nói đùa à?" Giọng nói tiểu đạo sĩ có chút run rẩy.
Thiếu niên lắc đầu nói: "Cậu còn nhỏ nên có thể chưa hiểu. Để ta nói cách khác vậy."
"Thế gian của các cậu có thứ gọi là máy tính, đúng không?
Nếu ví thế giới này như một chiếc máy tính thì Thiên Đạo là hệ điều hành. Bây giờ hệ điều hành này xảy ra vài lỗi kỹ thuật, cần một miếng vá để khắc phục, mà cô ấy chính là miếng vá đó.
Nói vậy cậu đã hiểu chưa?"
Trước khi tiến vào, tiểu đạo sĩ Võ Đang là một tên nhóc nghiện internet, cho nên tất nhiên là cậu hiểu lời thiếu niên nói.
Tiểu đạo sĩ quay đầu nhìn cô gái, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Một cô gái rất tốt, sao lại mà trở thành miếng vá được chứ?
Thiếu nữ nhìn Thiên Đạo, không ngừng lắc đầu, đồng thời nắm thật chặt cái kèn vàng nhỏ trong tay.
Thiếu niên rất hứng thú nhìn cái kèn nhỏ kia, nói: "Thứ này rất đặc biệt, thế mà lại có thể che giấu vị trí của cô. Ngay cả ta cũng không tìm được, thật sự rất thú vị."
Khí tức xung quanh lão đạo sĩ tràn ra. Hai loại khí tức trắng đen chia đôi thiên địa.
"Nếu cậu thật sự là Thiên Đạo, thì không nên làm khó một cô gái nhỏ như vậy." vẻ mặt lão đạo sĩ vô cùng nghiêm túc.
Thiếu niên cười cười: "Ý nghĩa tồn tại của cô ta là để bổ toàn cho Thiên Đạo, làm cho thế giới này ổn định hơn. Tên nhóc này không hiểu thì đã đành, ông thì nên thông suốt mới phải chứ."
Lão đạo sĩ quay đầu nhìn thiếu nữ, trên mặt cô đầy vẻ kinh hoảng cùng sợ hãi.
Lão giả nói như chém đinh chặt sắt: "Tôi hiểu những gì cậu nói, nhưng nó chỉ là một đứa bé mà thôi."
Thiếu niên hơi bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt đầy thương cảm.
"Thế nhân đều như vậy, không phân biệt được đúng sai."
Thiếu niên vừa nói xong, từ trong hư không đã vươn ra vô số sợi xích vàng, bên trên chúng còn được khắc đầy những phù văn thần bí.
Nhất thời, thiên địa rung chuyển, Đại Đạo nổ vang.
"Xiềng Xích Đại Đạo."
Sắc mặt lão đạo sĩ hoàn toàn thay đổi, hai luồng khí đen trắng trên không trung nhanh chóng dung hợp, hóa thành một trận đồ Thái Cực cực lớn.
Thế nhưng, trận đồ Thái Cực khí thế dào dạt này lại dễ dàng bị đám Xiềng Xích Đại Đạo trên không trung xoắn nát.
Lão đạo sĩ không ngừng hộc máu, khí tức toàn thân lập tức trầm xuống.
Thiếu niên nhẹ nhàng khoát tay, một cơn lốc xoáy nhỏ đột nhiên xuất hiện dưới chân thiếu nữ.
Vị Tiểu đạo sĩ không giữ nổi, cơn lốc xoáy đã đưa thiếu nữ lên không trung.
"Thả cô ấy ra."
Trong tay tiểu đạo sĩ bỗng xuất hiện một thanh kiếm gỗ, cậu điên cuồng chém về phía thiếu niên.
Thiếu niên đưa mắt liếc nhẹ, thân thể tiểu đạo sĩ đột nhiên bốc cháy đùng đùng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp thiên địa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận