Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1352: Bà lão

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Ở giữa chợ, một đàn bà trung niên, ôm Trương tiểu thư ngất đi gào khan.
Những người xung quanh lắc đầu, đều đang cảm thán thiếu niên kia sợ là sẽ gặp vận rủi lớn.
Thế lực của Trương gia khá lớn, có mấy thân thích làm quan ở trong triều, bây giờ lại chiếm lý, e rằng sẽ đến phát lệnh truy nã toàn thành.
"Tôi tên là Nhan Như Ngọc, cậu tên gì?" Thiếu nữ kéo Tiêu Trần đi tới một hào trạch.
"Tiêu Đại Đầu." Tiêu Trần nhìn phòng này, xem ra cô bé này là con nhà giàu!
"Cám ơn." Tiêu Trần nói tiếng cảm ơn sau đó chuẩn bị chuồn đi.
"Cậu không đi ra được, Trương Tố Tố bị đánh thành như vậy, nhà cô ta ba đời độc đinh, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ." Nhan Như Ngọc kéo Tiêu Trần, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thế nào, cô ta còn có thể ăn ông đây hay sao." Tiêu Trần trợn tròn mắt.
Nhan Như Ngọc cảm thấy người này thực sự rất kỳ quái, dường như không sợ một chút nào.
"Ôi chao, nhà họ Trương không có người tốt, rơi vào trong tay mấy người đó, cậu cũng không có kết cục tốt, cậu ở nhà của tôi tránh nạn trước đã, chờ mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ cho cậu đi ra khỏi thành."
"Rồi rồi, đừng có nhiều chuyện như vậy."
Tiêu Trần vội vàng đi hiệu buôn Vạn Vĩnh, nào có nhiều thời gian như vậy.
"Cậu..." Nhan Như Ngọc tức giận giậm chân, làm sao không biết phân biệt như thế.
Tiêu Trần quá lười biếng để giải thích, lắc lư đi mất.
"Đúng rồi, công pháp tu hành của cô bây giờ không hợp với thể chất của cô, đổi sang cách nhẹ nhàng hơn, mặt khác tu hành có thể không cần quá mau, trong lòng vững chắc, quan trọng hơn nâng cao thực lực."
Tiêu Trần tuỳ tiện nhắc nhở hai câu, xem như là báo đáp thiện ý của cô ta.
Nghe được Tiêu Trần nhắc nhở, Nhan Như Ngọc phồng má có chút không vui.
Những gì cô ta tu luyện chính là công pháp gia truyền, mấy chục đời nhà họ Nhan đều tu hành loại công pháp này, làm sao có thể sẽ có vấn đề gì.
Hơn nữa Nhan Như Ngọc cũng nhìn ra Tiêu Trần không có chân nguyên, căn bản không phải tu sĩ.
Một người bình thường, thế mà lại nói những thứ này với người tu hành trong tương lai là cô ta, Nhan Như Ngọc rất bất mãn.
"Hừ." Nhan Như Ngọc tức giận xoay người trở về trong phòng.
"Tiểu Ngọc, làm sao vậy? Sao lại tức giận như vậy?" Một bà lão tóc bạc mặt hồng hào đang đùa chim, thấy Nhan Như Ngọc, cười ha ha hỏi.
"Gặp phải tên thần kinh, lại còn nói con công pháp tu luyện có vấn đề." Nhan Như Ngọc dụi mắt mình, bất mãn lầm bầm.
Bà lão vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, ngay lập tức đi đến bên cạnh Nhan Như Ngọc.
"Thực sự có người nói như vậy sao?" Bà lão kích động cầm lấy tay của Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc bị dọa sợ đến mức trái tim đập thình thịch, "Cụ, cụ làm gì thế, làm con sợ muốn chết."
"Mau nói cho cụ biết, người đó ở đâu?"
Nhìn cụ mặt đầy kích động, Nhan Như Ngọc không hiểu ra sao.
Cụ một vạn năm trước chính là Đại Tế Ti của Thiên Hoằng đế quốc, cảnh tượng gì chưa từng thấy qua? Sao bây giờ kích động như vậy?
"Ở bên ngoài, hẳn chưa đi xa, một tiểu công tử rất tuấn tú." Ngón tay của Nhan Như Ngọc chỉ ra ngoài cửa.
Bà lão vèo một cái đã mất bóng, Nhan Như Ngọc tò mò đi theo ra ngoài.
Tiêu Trần lắc lư không có đi bao xa, đang hỏi thăm người qua đường vị trí của hiệu buôn Vạn Vĩnh.
Thấy một bà lão xông tới mình, Tiêu Trần thật sự lại càng hoảng sợ, bởi vì bà lão này lại là Thần Vô Chỉ Cảnh, hơn nữa còn là Thần Vô Chỉ Cảnh đỉnh cao.
Nói cách khác bà lão này đã đi qua Bất Quy lộ từ rất sớm.
Bà lão cũng không giống như Thần Vô Chỉ Cảnh mới hiện tại, bà lão đã đi qua Bất Quy lộ từ lâu, nếu so với Thần Vô Chỉ Cảnh bây giờ thì mạnh hơn rất nhiều.
Hiện nay đại đạo có biến, tiến vào Thần Vô Chỉ Cảnh dễ dàng hơn so với trước đây rất nhiều, nhưng cùng lúc đó, chất lượng khẳng định cũng sẽ giảm xuống.
"Mụ nội nó, Thần Vô Chỉ Cảnh bây giờ không đáng giá như vậy sao?"
Tiêu Trần hùng hùng hổ hổ, lòng bàn chân lau dầu lẻn mất, kết quả vẫn bị bà lão tăng tốc chặn lại.
"Tiểu tử, không cần sợ, không cần sợ, tôi không có ác ý." Bà lão cười híp mắt ngăn chặn Tiêu Trần.
"Chú ý thân phận một chút, Thần Vô Chỉ Cảnh như bà, ở trên đường đùa giỡn nam tử đàng hoàng, ảnh hưởng không tốt." Miệng Tiêu Trần nói lung tung, trong lòng bàn tay lại cầm một quả cầu nhỏ phong ấn.
Nếu như bà lão này có sát ý, Tiêu Trần nhất định sẽ xuống tay trước.
"Cậu... thằng nhóc này, tôi lớn tuổi như vậy rồi, vẫn cần chút mặt mũi." Bà lão cười ha ha lắc đầu.
Nhìn bà lão dường như không có ác ý gì, Tiêu Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, vậy ngài có việc gì cứ nói, không có việc gì thì tôi đi!"
"Có việc, có việc, nếu không chúng ta về nhà từ từ nói." Bà lão cười tủm tỉm nhìn Tiêu Trần.
"Không." Tiêu Trần lại không phải là người ngu, đi theo một Thần Vô Chỉ Cảnh.

Bình Luận

0 Thảo luận