"Cậu có huyết thống cao quý nhất, là đóa sen trắng thuần khiết nhất trong vũng bùn, cậu phải là một vị vương, vị vương cao quý nhất."
Bóng đen nói ra những lời không thể giải thích được.
Lãnh Tiểu Lộ đau lòng đến mức sắp ngất đi, hoàn toàn không nghe lọt những lời nói này.
"Mi trả lại Tiêu Trần ca ca và sư phụ cho ta." Lãnh Tiểu Lộ nước mắt chảy dài trên khuôn mặt gầm lên, cậu ta luôn luôn nhu thuận khi tức giận cũng không có mấy uy lực.
"Cậu không nên ở nơi này." Bóng đen không để ý tới sự tức giận của Lãnh Tiểu Lộ, chỉ nói một mình.
"Không đúng, cậu nên ở nơi này, đây vốn chính là nhà của chúng ta." Bóng đen lại bác bỏ lời nói của chính mình.
Thấy bóng đen không thèm để ý đến mình, lại nói mấy điều không thể hiểu nổi, cơn giận của Lãnh Tiểu Lộ đã lên đến đỉnh điểm.
Khí lưu bắt đầu gào thét khiến mái tóc dài của cậu ta không ngừng điên cuồng tung bay.
Lãnh Tiểu Lộ cắn môi, hóa thành một luồng ánh sáng phóng tới bóng đen.
Lãnh Tiểu Lộ không nghĩ đến sống chết, bởi vì cậu ta không biết sau này chính mình sẽ trải qua khoảng thời gian như thế nào nếu không có Tiêu Trần, hay tốt nhất là chết ở nơi này.
Đối mặt với Lãnh Tiểu Lộ khí thế hung hăng, bóng đen không tránh không né.
"Chúng ta không nên dùng kiếm đối mặt với nhau, thưa đức vua tôn quý." Bóng đen lại bắt đầu nói những lời không thể hiểu nổi.
Dao găm của Lãnh Tiểu Lộ xuyên qua thân thể của bóng đen, sau đó cả người cũng cùng nhau xuyên qua.
Như thể chỉ xuyên qua một cái bóng mà thôi, không có bất kỳ xúc cảm nào, không có bất kỳ cảm giác thực thụ nào.
Lãnh Tiểu Lộ nhìn con dao găm trong tay mình một cách tuyệt vọng, chưa bao giờ căm hận sự bất lực của mình giống như bây giờ.
"Chúng ta sẽ gặp lại." Bóng đen nhìn Lãnh Tiểu Lộ đang cắn bờ môi mình chảy máu, đột nhiên thò tay tóm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt: "Đây là một rắc rối lớn, tôi cần phải giải quyết nó trước."
"Ta giết mi." Lãnh Tiểu Lộ ôm chặt lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, rống lên, sau đó dao găm đâm vào bàn tay của bóng đen đang duỗi đến.
Nhưng con dao găm vẫn xuyên qua tay của bóng đen như trước, bàn tay đó không hề bị cản trở chụp lấy Lưu Tô Minh Nguyệt.
Lưu Tô Minh Nguyệt chỉ lo khóc, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm sắp xảy ra.
Ngay khi bàn tay của bóng đen sắp chạm vào Lưu Tô Minh Nguyệt.
Một luồng khí thế bàng bạc không thể nào hình dung phun ra như cuồng long loạn vũ.
Hoa cỏ cây cối, đất trời, tất cả vạn vật đều bị luồng khí thế này dễ dàng nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.
Dưới luồng khí thế này, tay của bóng đen không thể nhúc nhích được một tí nào, hay nói đúng hơn là nó không dám nhúc nhích một tí nào.
Bóng đen đã trải qua vô số năm, chứng kiến vô số cường giả, nhưng ngoài chủ thượng và những vị vương kia, nó chưa bao giờ cảm nhận được loại khí thế như vậy ở những người khác.
Kéo thời gian trở lại một chút, trở lại Địa Cầu.
Trên Thánh Sơn do Đao Nô biến thành, quanh năm cuồng phong kêu khóc.
Trên đỉnh núi, một bóng dáng xinh đẹp đã nhiều năm đứng đấy, đang nhìn về phương xa.
Bộ giáp đen bao bọc lấy thân hình lung linh, mái tóc đuôi ngựa quá dài bồng bềnh sau lưng. Những vết rách trên mặt Ngục Long gần như đã khôi phục hoàn toàn. Một khuôn mặt xinh đẹp đến mức không thể nhìn thẳng, cùng với vẻ lạnh như băng quanh năm làm cho người ta không dám đến gần.
Thanh trường đao màu đen im im lặng lặng đứng ở một bên, tay trái Ngục Long nhẹ nhàng vuốt ve trên chuôi đao.
"Ngục... Ngục Long, đại nhân..." Một nam tử anh tuấn với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa xuất hiện trước mặt Ngục Long.
Đó là Chu Tước Tinh, một trong mười hai Ngưu Lang đoàn ở Thiên Nhai Bất Động thành của Tiêu Trần thần tính.
Chu Tước Tinh lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mình là một vị Ngụy Đế mà lại lộ ra bộ dạng kinh sợ đến vậy thật sự là mất mặt quá trời.
Nhưng trên đời này, ngoại trừ ba vị đại nhân, chỉ sợ không ai dám ngẩng đầu trước mặt Ngục Long.
"Nói đi." Ngục Long mặt không biểu tình phun ra một chữ.
Chu Tước Tinh lau mồ hôi trên trán, lại nuốt nước bọt, cố kiềm chế cho thanh âm của mình không được run rẩy: "Đại Đế mời ngài đến Liên Hoa Động Thiên một chuyến."
"Vì sao?" Ngục Long khẽ cau mày.
"Tôi không biết." Chu Tước Tinh lắc đầu, lấy ra một cái vòng tròn nhỏ màu vàng: "Đại Đế chỉ nói là tình huống khẩn cấp, chỉ có ngài mới có thể giải quyết."
Nhìn thấy Ngục Long không có ý tiếp nhận, Chu Tước Tinh suýt chút nữa bật khóc, bà cô này nhiều năm không gặp mà bộ dạng vẫn như thế, khó ở chung vô cùng.
Trong lòng Chu Tước Tinh ân cần thăm hỏi tổ tông của Thiên Lang Tinh một trận.
Vì việc này vốn là của anh ta, kết quả là để không tiếp xúc với Ngục Long đại nhân, anh ta đã tự đánh mình bị thương nặng.
Kết quả là "chuyện tốt" này rơi xuống đầu hắn ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận