Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 715: Ăn, ăn, ăn

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Kết trận."
Là binh lính tinh nhuệ nhất của Lưu Phong Thành, mặc dù những biến hóa của Tiêu Trần vào lúc này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của họ.
Những người lính này vẫn không hề sợ hãi, cả đám bắt đầu tiến lên có quy luật.
Chiến trận đấu hình thành, khí tức giết chóc ngập trời bắt đầu dâng trào trên toàn bộ không trung ở Lưu Phong Thành.
Trước nay Quân Vô Tiện luôn nổi danh là tâm tư kín đáo, nhưng lần này, gã có ngàn tính vạn toán cũng không có ngờ được, tên nhãi con trước mặt lại khủng bố như vậy.
Tiêu Trần điên cuồng, trong đôi mắt đỏ tươi kia, một tia tham lam lóe lên.
Tiêu Trần đưa tay xuống tóm lấy đám đông bên dưới.
"Giết."
Trong chiến trận bên dưới, một bóng người bay lên trời, các loại lưu quang khác nhau đánh vào thân thể Tiêu Trần.
Trên mặt đất, những binh lính tạo thành một bức tường người, họ không ngừng tiến về phía trước, luồng khí tức giết chóc khủng bố, có cảm giác như một ngàn ngọn lửa.
Trên người Tiểu Trần đột nhiên xuất hiện vảy xanh, vảy giống như đang hô hấp, khẽ mở ra rồi đóng lại.
Một làn sương xanh đậm phun ra từ lớp vảy.
Ngay sau khi những lưu quang đó tiếp xúc với lớp sương mù màu xanh sẫm, chúng đã bị trực tiếp ăn mòn.
Một đám người, trong miệng phun ra máu tươi, rơi xuống từ không trung.
Trong số những lưu quang này có rất nhiều pháp bảo bổn mạng của đám binh lính.
Pháp bảo bổn mạng đã bị phá hủy, ảnh hưởng trực tiếp đến bọn họ.
Bàn tay Tiêu Trần giống mò cá, ấn vào trong trận hình đang tiến lên phía dưới.
Ngay khi bàn tay to siết chặt, ba người lính đã bị Tiêu Trần tóm lấy.
Nhìn ba binh lính trong tay, khóe miệng Tiêu Trần chảy ra rất nhiều nước miếng, đôi mắt tham lam kia khiến mấy người sợ đến nỗi tè ra quần.
"Không...Ah!"
Trong tiếng kêu hãi hùng của đám binh lính, Tiêu Trần ném ba người vào miệng của mình.
Cũng giống như ăn đồ ăn vặt, Tiêu Trần không ngừng nhóp nhép miệng, máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy xuống khóe miệng Tiêu Trần.
Cảnh tượng ăn thịt người sống này khiến trong lòng mọi người sợ hãi vô hạn.
Càng đáng sợ hơn là màn sương mù màu xanh sẫm kinh khủng kia.
Tiêu Trần phất tay, sương mù màu xanh sẫm không ngừng khuếch tán ra xa.
Bất kể là gì, ngay khi tiếp xúc với sương mù, sẽ bị hòa tan thành một vũng nước đen.
Đội quân oai phong vừa rồi đã tan rã trong tích tắc.
Quân Vô Tiện nhìn cơ thể Tiêu Trần vẫn không ngừng bành trướng, cả người gã lập tức sững sờ.
Sợ hãi luôn đến đột ngột như vậy.
Tiêu Trần hướng về phía Quân Vô Tiện, vẫn còn đang sững sờ, ngay khi hắn sắp bắt lấy gã, một bóng người đột nhiên lao vào Quân Vô Tiện.
"Đại nhân, ngài không sao chứ?"
Quân Vô Tiện phục hồi tinh thần lại, toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên bàn tay to lớn của Tiêu Trần lại tấn công, binh lính đã hất văng Quân Vô Tiện bị tay hắn chộp lấy.
"Đại nhân, cứu tôi, cứu tôi." Binh lính điên cuồng tru lên.
Quân Vô Tiện không quay đầu lại, cả người giống như một con chim lớn, lao về phía xa.
"Quân Vô Tiện, tên súc sinh nhà ngươi chết không yên đâu!" Tiếng chửi rủa của binh lính nhanh chóng biến mất.
Trong vòng trăm mét xung quanh Tiêu Trần, mọi thứ đều tan chảy, những binh lính kết trận cũng tan rã khi Quân Vô Tiện bỏ chạy.
Mọi người bất chấp chạy trốn khỏi cái chết.
Nhìn xung quanh trống rỗng, đôi mắt đỏ tươi của Tiêu Trần đầy vẻ thèm thuồng.
Thân hình to lớn bắt đầu di chuyển, Tiêu Trần cũng không kén ăn, bắt được cái gì thì ăn cái đó.
Nhà cửa, cây cối, con người, muông thú đều bị nhét vào miệng.
Theo thời gian, cơ thể Tiêu Trần ngày một lớn hơn, khẩu vị cũng ngon miệng hơn.
Một canh giờ sau, thân thể Tiêu Trần đã phát triển đến độ cao ngàn thước, giống như một người khổng lồ chống trời.
Sương mù xanh quanh người không ngừng lan rộng ra.
Dưới cơ thể giống như ma quỷ này, toàn bộ Lưu Phong Thành đều chìm vào trong hỗn loạn.
Một thảm họa chưa từng có đã xảy ra trong đêm trăng tròn này.
Ăn, ăn, ăn.
Tiêu Trần ăn một đường, không biết bao nhiêu người đã chết trong miệng Tiêu Trần.
Kinh khủng hơn nữa là đám sương mù xanh sẫm.
Sau khi Quân Vô Tiện rời đi, gã đã tổ chức một cuộc kháng cự khác, nhưng nó hoàn toàn bị màn sương xanh hóa giải.
Tuy mọi người cũng làm Tiêu Trần bị thương một chút, nhưng so với thân thể to lớn của hắn, vết thương này chẳng đáng là gì.
Hơn nữa, Càn Khôn xích - pháp bảo bổn mạng của Quân Vô Tiện cũng bị ăn mòn mất một nửa.
Quân Vô Tiện biết, Lưu Phong Thành đã tiêu đời rồi
Vô số người hoảng loạn chạy khỏi thành, thành thị từng là nơi an toàn nhất nay đã trở thành địa ngục tu la.
Chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ Lưu Phong Thành đã tan thành tro bụi, mặc dù phần lớn người dân đã chạy thoát ra ngoài, nhưng thương vong vẫn không đếm xuể.
Khi mặt trăng máu biến mất khỏi bầu trời, một con quái vật khổng lồ không thể nào hình dung được đang ở trung tâm của Lưu Phong Thành.
Máu đỏ trong mắt Tiêu Trần rút đi, chỉ còn lại sự mờ mịt.

Bình Luận

0 Thảo luận