Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 779: Lớn tiếng nói ra

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Cô phải nghĩ cho kỹ rồi hãy nói." Long Diễm mỉm cười, như một công tử tao nhã lễ độ.
Bạch Tử Yên cắn răng, gằn từng chữ một rống lên.
"Tôi, không, tự, nguyện, gả, cho, người."
Giọng truyền đi rất xa, rất xa, quanh quẩn giữa các dãy núi.
Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Tiêu Trần đột nhiên vặn vẹo, giống như một con ác quỷ.
Tiêu Trần đẩy Bạch Tử Yên ra, một phát xé nát giá y trên người cô.
Cánh tay trắng muốt của Bạch Tử Yên lộ ra, dưới ánh mặt trời, vô cùng đẹp.
"Không? Không thì tại sao còn phải mặc y phục này?" Tiêu Trần cắn răng nghiến lợi nói: "Bởi vì mẹ sợ..."
Tiêu Trần chỉ vào mấy người Kính Hoa tông, cáu kỉnh rống lên: "Mẹ sợ các mẹ ấy sẽ chết, đúng không?"
Tiêu Trần đột nhiên biến sắc khiến Bạch Tử Yên ngây ra chỗ, không biết làm sao.
Tính cách cực độ quái đản của Tiêu Trần lúc này hoàn toàn triển lộ.
"Tại sao phải sợ, đi tới đánh bọn họ đi chứ, đánh không lại thì cắn, cắn rồi cùng lắm thì chết, tại sao phải sợ, tại sao?"
Tiêu Trần nhăn mặt, cười gằn.
Đây là điểm đáng ghét nhất trong tính cách của Tiêu Trần, bởi vì hắn luôn áp đặt phương thức xử sự của mình cho người khác.
Bò cạp nhỏ màu tím trên mặt đất kêu loạn.
"Hu hu anh đừng như vậy, tôi sợ." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, nhẹ nhàng vuốt mặt Tiêu Trần.
Bạch Tử Yên hơi giật mình nhìn Tiêu Trần, phía sau cô còn có nhiều người như vậy, sao cô có thể không sợ?
Tiêu Trần đột nhiên xoay người, đoản đao trong tay chỉ vào đám người Long Diễm, điên cuồng hét lên: "Súc sinh vô lễ, quỳ xuống cho ông."
Huyết vụ đỏ tản ra từ trên người Tiêu Trần, hai mắt hắn biến thành hai màu xanh đỏ đan xen quỷ dị.
Từng hoa văn phiền phức, thần bí không ngừng hiện ra trên đó.
Sát khí xé nát thiên địa ấy đè mọi người không thở nổi.
Mọi người hoảng sợ nhìn Tiêu Trần, rõ ràng không cảm giác được bất kỳ khí tức nào của người tu hành, sao lại áp lực kinh khủng như vậy.
Áp lực kinh khủng đè cho đầu gối mọi người không ngừng cong xuống.
"Phịch, phịch."
Long Diễm còn có 'chó' của anh ta, cộng thêm những khách đến thăm xem náo nhiệt, rốt cuộc chịu không được áp lực ấy, quỳ trên đất.
Sắc mặt Long Diễm đỏ đậm, hai mắt nhìn chòng chọc vào Tiêu Trần, nỗi nhục lớn như thế, khiến anh ta không thể tiếp thu được.
Tiêu Trần nhẹ nhàng nâng Bạch Tử Yên dậy, giúp cô sửa sang tóc dài rối bời.
"Tôi giúp mẹ giết hết bọn họ."
Bạch Tử Yên chảy nước mắt, không ngừng gật đầu, giết, giết tất cả.
Lời Tiêu Trần nói làm cho tất cả mọi người như rơi vào hầm băng.
Làn da như vỏ cây của bà lão vẫn không ai bì nổi lúc trước run run, mắt đầy ác độc và sợ hãi.
Bình thường, người càng làm nhiều chuyện xấu thì càng sợ chết.
"Thằng oắt kia, Tinh Long tông không phải thứ cậu có thể chọc nổi..."
Bà lão còn chưa nói ra từ 'đâu', một bóng người tuôn ra huyết vụ đỏ ngòm đã đến trước người bà ta.
"Lão tạp chủng, bản đế có cho bà nói chuyện không?"
Bà lão tức suýt thì nôn ra máu, mình là đại năng bán Thần Vô Chỉ Cảnh, chưa từng bị người vũ nhục như vậy.
Hơn nữa còn là bị một đứa trẻ nhìn khoảng tám chín tuổi mắng là lão súc sinh.
Thế nhưng lửa giận của bà lão đã được định trước là không phát ra được, bởi vì lửa giận của Tiêu Trần không phải thứ rác rưởi như bà có thể thừa nhận được.
Tiêu Trần kẹp chặt cổ bà lão, kéo bà ta ra khỏi đám người giống như kéo như chó chết.
Tiêu Trần nhét bà lão vào giữa Long Diễm và Bạch Tử Yên, cười gằn.
"Đao pháp của bản đế, thế gian vô song."
Bà lão bị Tiêu Trần bóp chặt cổ, cho đến bị kéo ra ngoài, trong lúc này dường như bà đều quên phản kháng.
Cho tới lúc Tiêu Trần nói ra câu khiến người ta rợn cả tóc gáy kia: "Đao pháp của bản đế, độc nhất vô nhị."
Lúc này bà lão rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thẹn quá thành giận.
Một đại năng bán Thần Vô Chỉ Cảnh lại bị một đứa bé kéo giống như kéo chó chết.
"Thằng súc sinh, mày muốn chết."
Giọng như vịt già của bà lão vang lên, một cây quải trượng màu đen xuất hiện ở trong tay và.
Lôi điện màu đen kinh khủng điên cuồng bắn ra, đánh về phía đầu Tiêu Trần.
"Cẩn thận." Mọi người Kính Hoa tông hoảng sợ hét lên.
Bạch Tử Yên lảo đảo muốn xông lên, ngăn trở sét màu đen kia vì Tiêu Trần.
Thế nhưng mới hai bước, cô đã vô lực té lăn trên đất.
"Đừng mà." Nhìn hắc lôi, Bạch Tử Yên tuyệt vọng kêu khóc.
Tiêu Trần lạnh lùng nhìn bà lão, khẽ vươn tay, trực tiếp nắm lấy hắc lôi cuồng bạo.
Nhìn màn này, mọi người sợ đến cũng không dám thở mạnh.
Hơi nước màu máu không ngừng bay ra khỏi người Tiêu.
Lôi điện màu đen trong tay, bị Tiêu Trần bóp thành lôi cầu đen.
"Lão tạp chủng, tu hành mà tu khiến thân thể không trọn vẹn, bà đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa vậy."
"Chát."
Tiêu Trần nói, tay trái tát lên mặt bà lão, hàm răng của bà ta bắn ra như đạn.
Tiêu Trần nhét lôi cầu trong tay phải vào miệng bà lão.

Bình Luận

0 Thảo luận