Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1164: Đến trước xếp trước, đến sau xếp sau

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tất cả mọi người đều rất yên tĩnh, không ai rao hàng, ngay cả khi khách hàng nhìn trúng thứ gì đó, cũng đều nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Ông chủ quả này bán như thế nào?" Tiêu Trần ưa thích một quả trái cây.
"Mười viên linh thạch cực phẩm."
"Thế là đủ rồi chứ?"
Tiêu Trần ném thẳng một viên linh thạch màu tím, cầm trái cây nhét vào miệng con quái ngư bên cạnh.
Tất nhiên là đủ, còn dư không ít nữa kìa.
Thấy Tiêu Trần hào sảng như vậy, ông chủ còn nghĩ rằng mình nhìn nhầm, bán một thứ tốt gì đó như một thứ rẻ tiền.
"Bệnh thần kinh." Tiêu Trần nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của ông chủ, trợn tròn mắt.
Giá trị của trái cây đó không đáng bao nhiêu linh thạch, Tiêu Trần chỉ là lười mặc cả mà thôi.
Đi một đoạn đường, hắn thu thập được tầm chục quả, tất cả đều là đồ chơi rác rưởi, quả nhiên như lời thiếu niên thật thà, ở đây chẳng tìm thấy thứ gì tốt cả.
Đột nhiên, giọng nói có chút kinh ngạc của Tử Thần vang lên trong lòng Tiêu Trần: "chuông Tiểu Băng."
"Cái thứ quái gì thế?" Tiêu Trần đứng hình.
"Sạp hàng thứ ba từ bên trái."
Tiêu Trần tò mò đi tới, Tử Thần là Cổ Thần, có thứ gì chưa từng thấy, sao có thể có hứng thú với những thứ kia được.
Sạp hàng rất nhỏ, chủ sạp là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, trông rất béo.
Đôi mắt nhỏ đầy ánh sáng, thoạt nhìn là một người thành tinh.
Trên gian hàng của ông, có ba cây cỏ non màu trắng sáng lóng lánh.
Trên mỗi ngọn cỏ, vậy mà lại kết năm chiếc chuông to bằng ngón tay cái.
Những chiếc chuông nhỏ màu trắng như những tinh thể băng toát lên một chút hàn ý, trông thật dễ thương.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc chuông nhỏ phát ra âm thanh rất dễ nghe.
Đầu Tiêu Trần đầy dấu chấm hỏi, có lẽ con gái nên thích thứ này hơn, dùng làm vật trang trí gì đấy càng đẹp hơn.
Nhưng hắn là một tên đàn ông, mua chiếc chuông này làm cái quái gì?
Tử Thần không nói nhảm, nói thẳng vào trong lòng Tiêu Trần: "Đây là chuông Tiểu Băng, sinh ra ở một nơi cực kỳ lạnh giá, nơi có chuông Tiểu Băng này, trong vòng trăm dặm có thể xuất hiện Thương Lam Tâm."
Tiêu Trần suýt chút nữa cắn phải lưỡi của mình, đôi khi kinh hỉ đến quá đột ngột.
"Chỉ là khả năng mà thôi, không nhất định thế." Tử Thần nói thêm.
Tiêu Trần gật đầu, hắn chậm chạp không thể tiến vào cảnh giới tu hành tiếp theo bởi vì không có Thương Lam Tâm.
Hiện tại có khả năng tìm được Thương Lam Tâm, đương nhiên phải tươi cười rạng rỡ.
"Ông chủ, cái này cho ông." Tiêu Trần ném chiếc túi mà Thanh Y đưa cho mình.
Nếu Thanh Y nhìn thấy đoán chừng có thể sẽ bật khóc, nhất định anh ta sẽ kêu một câu tiêu tiền như rác.
Đấy là một nghìn viên linh thạch màu tím đó, con mẹ nó hắn định dùng để mua bao nhiêu cái chuông nhỏ hả?
Người đàn ông cầm lấy chiếc túi cũng không vội vàng mở ra mà nghi ngờ hỏi: "Ngài muốn mua cái này à?"
Tiêu Trần gật đầu: "Nhân tiện, tôi muốn hỏi ông một chuyện."
"Oa, anh Tiêu Diêu, cái chuông nhỏ này đẹp quá."
Lúc này, giọng nói nũng nịu đến phát ớn của một cô gái vang lên.
"Ông chủ, cái chuông nhỏ này bao nhiêu linh thạch? Một trăm linh thạch cực phẩm đủ không?"
Một thiếu niên vênh váo ném ra một cái túi nhỏ.
Ông chủ có chút bối rối, khi nghe được một trăm viên linh thạch cực phẩm, suýt chút nữa đã hai tay dâng lên.
Hơn nữa ông ta đã bày hàng ở đây hai ngày, không ai đến hỏi thăm cái chuông nhỏ này.
Hôm nay đột nhiên có hai chàng trai đến, trông họ giống như những đệ tử xuất thân từ gia đình giàu có.
Hơn nữa một trong số họ đã lập tức trả một số tiền khổng lồ một trăm viên linh thạch cực phẩm, hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của ông ta.
Cái túi còn lại tuy chưa mở nhưng nhìn tình huống có lẽ cũng không ít.
Ông chủ suy nghĩ cân nhắc giữa hai cái túi, ánh mắt nhanh như chớp đảo quanh, cũng không vội vàng tỏ thái độ.
Hai người này trông giống như con cháu thế gia, vì khí phách nhất thời có thể sẽ nâng giá lên mức không thể tưởng tượng nổi.
"Đến trước xếp trước, đến sau xếp sau!" Tiêu Trần nhìn con cháu thế gia, có chút không kiên nhẫn rống lên.
Con cháu thế gia không để ý Tiêu Trần, ném ra một cái túi khác: "Hai trăm viên linh thạch cực phẩm."
"Híz-khà- zzz..."
Một đám người xung quanh xem náo nhiệt đều hít một ngụm khí lạnh.
Hai trăm viên linh thạch cực phẩm đủ cho một tu sĩ Trung tam cảnh dùng trong một năm.
Chiếc chuông vỡ này tuy đẹp mắt, giá tối đa cũng chỉ khoảng mười viên linh thạch cực phẩm, tên này không phải coi tiền như rác thì là cái gì?
"Anh Tiêu Diêu, anh thật tuyệt." Cô gái xinh đẹp vui vẻ hôn vị công tử thế gia một cái.
"Hình như là thiếu gia nhà họ Long đúng không?"
"Nhà họ Long nào?"
"Con mẹ nó Hoa Hạ có bao nhiêu nhà họ Long chứ?"
"Ồ... Chẳng lẽ là..."
Mọi người nhỏ giọng xì xào bàn tán, những ánh mắt xung quanh biến thành kính sợ và ghen tị.

Bình Luận

0 Thảo luận