Nhưng một võ phu như Võ Vô Địch đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới đạt được thực lực như hiện tại, ngay cả Tiêu Trần cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Trần không biết liệu Võ Vô Địch có thể buông tay hay không.
Võ Vô Địch im lặng không nói, đúng như Tiêu Trần nghĩ, con đường võ phu biết bao gian nan, để đi đến tình trạng ngày hôm nay, may mắn và nghị lực là điều không thể thiếu.
Trong toàn Hạo Nhiên đại thế giới, cảnh giới võ phu như hắn có không quá năm người, nếu hắn nói từ bỏ, nếu nói từ bỏ mà từ bỏ, không ai có thể chịu đựng được.
Tiêu Trần cười nói: "Đi đầu thai đi. Sau này, tu luyện Thiên Chinh quyết của ta, so võ đạo của ngươi tốt hơn nhiều."
Võ Vô Địch suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
"Ầy, hehe." Hắc Phong cười khan một trận.
"Trần ca, ngươi xem ta cũng có thể đầu thai, sau đó tu luyện Thiên Chinh quyết hay không?"
Nước miếng Hắc Phong gần như tuôn ra, là bạn tốt của Tiêu Trần, đương nhiên biết rõ uy lực của Thiên Chinh quyết.
"Ngươi sau khi đầu thai vẫn là một con heo, tu Thiên Chinh quyết thế đéo nào được?" Tiêu Trần trợn trắng mắt.
Dọc đường đi, bọn họ đều nói chuyện phiếm, Tiêu Trần đã lâu không cảm thấy này thư thái như vậy.
...
Khi tia nắng ban mai đầu tiên trên bầu trời xé toạc bóng đêm, Tiêu Trần cuối cùng cũng đến được Thiên Ma đảo.
Thiên Ma đảo không phải là một tông môn, nó chỉ là một địa danh.
Nó có tên này bởi vì nhiều đại năng tà phái đã ẩn náu ở đây trong nhiều năm.
Thiên Ma đảo nằm ở Tinh Long đại lục, điểm cực đông của biển Tinh Long.
Trong biển Tinh Long, âm khí tích tụ nhiều năm, sát phong thổi không ngừng.
Những tu sĩ bình thường căn bản không dám ở đây lâu.
Các hòn đảo nhỏ được kết nối theo một đồ án kỳ lạ trên biển, giống như một mũi tên dài.
Tiêu Trần đang lơ lửng trên bầu trời, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên dưới.
Nhìn đồ án cổ quái, Tiêu Trần có chút nghi hoặc.
Bất kể nhìn đồ án này như thế nào, nó đều trông giống như một trận pháp.
"Con heo chết tiệt, nhìn xem, đồ án nối các hòn đảo nhỏ bên dưới có phải là một trận pháp hay không?" Tiêu Trần nâng Hắc Phong lên không trung.
Đôi mắt nhỏ của Hắc Phong nhìn chằm chằm cảnh tượng bên dưới, không ngừng lóe lên.
"Con mẹ nó, đây chắc chắn là một trận pháp sát trận siêu cấp."
Hắc Phong nói xong, chui tọt vào trong ngực của Tiêu Trần, có vẻ hơi sợ hãi.
"Sát trận?" Tiêu Trần có chút kinh ngạc, những hòn đảo nhỏ này nhìn phía trên trông ngoại trừ hơi âm trầm cũng không có sát khí gì cả.
"Không phải ta nói chuyện giật gân đâu, nó rất giống với Phá Ma Sát trận trong truyền thuyết. Nếu đại trận được kích hoạt, trận pháp vận chuyển lại, chúng ta đều ợ ra rắm đó."
Hắc Phong duỗi móng heo chọc vào cằm Tiêu Trần: "Đi mau, đi mau đi, đừng ở chỗ quỷ quái này nữa."
"Bốp!" Tiêu Trần trợn mắt, vỗ vào móng heo của Hắc Phong: "Móng heo ngươi ngứa đúng không?"
Thái độ của Hắc Phong khác thường không lắm lời như trước, dùng móng heo của mình chỉ vào mũi tên dài cực lớn bên dưới.
"Trần ca, ngươi thấy mũi tên chỉ ở hướng nào không?"
"Hướng bắc." Tiêu Trần cau mày, nhìn về hướng bắc, dõi mắt trông về phía xa.
Phương bắc vẫn là biển vô tận, nhưng trong mơ hồ dường như đã từng có bóng dáng của một ngọn núi.
"Bình thường Phá Ma Sát trận này không được thành lập một mình, mà là một chuỗi trận đồ Phá Ma, tạo thành liên hoàn trận."
Móng heo của Hắc Phong chỉ xuống phía dưới nói: "Nơi này là mũi tên Phá Ma, cái bóng mơ hồ lúc ẩn lúc hiện của ngọn núi lớn đằng kia là Trấn Ma. Phía trên mặt biển nhất định có nơi bố trí Cung Phá Ma."
Hắc Phong lắc đầu heo nói: "Heo gia chưa từng thấy Phá Ma Sát trận nào có quy mô lớn như vậy ở Hạo Thiên đại thế giới cả. Không biết trấn ma kia trấn áp thứ đồ chơi gì?"
Mí mắt Tiêu Trần nhảy lên, bất kể là may mắn hay xui xẻo, bất cứ khi nào hắn ra ngoài đều có thể bắt gặp đại trận điên cuồng như vậy.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ: "Ta chỉ xuống dưới đó làm thịt mấy người, chắc sẽ không kích động đại trận đâu nhỉ!"
Hắc Phong liếc mắt một cái, vẻ mặt gợi đòn nói: "Loại đại trận này sẽ không kích hoạt, trừ phi trấn ma kia phát sinh bạo loạn. Nhìn cánh tay bắp chân nhỏ bé của ngươi mà muốn kích phát đại trận, ngài quả thực nên nhìn lại chính mình đi."
Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, đã không bị phát động tại sao lại con heo chết tiệt mi lại sợ dữ vậy.
Tiêu Trần nắm lấy lỗ tai heo của Hắc Phong, lại một lần nữa xoay như chong chóng.
"Ô ô ô..."
...
Cuối cùng Tiêu Trần quyết định đi xuống xem xét, nếu đã đến, không có lý do gì mà không làm gì cả.
Tiêu Trần để lại Bạch Tử Yên và những người khác trên lá liễu, vốn muốn để Lưu Tô Minh Nguyệt cũng ở lại, vì cô nhóc này không thể nhìn cảnh tượng đẫm máu.
Ai ngờ nha đầu đáng chết này lại cắn chặt lỗ tai của Tiểu Trần, liều chết không chịu buông.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận