Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1527: Thương khung

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Mà giờ khắc này, phù chú màu đỏ đột nhiên tản ra, hóa thành từng vệt sáng đỏ thẳng tắp xông lên, theo những cái khe kia chui vào chân trời.
"Grao grao..."
Theo bùa chú màu đỏ chui vào, tiếng kêu thảm thiết kia ngày càng gấp gáp.
Toàn bộ bầu trời, theo tiếng kêu gào thảm thiết này, không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt đầy áp bách.
"Sư phụ." Tiểu Thiện sợ hãi lau nước mắt.
"Ngoan." Lão đạo cưng chìu xoa đầu của Tiểu Thiện: "Súc sinh này, nhất thời nửa khắc còn không áp được."
Có lẽ là phú chú của lão đạo có tác dụng, tiếng gào thét, rất nhanh đã không có động tĩnh.
Nhìn bầu trời một lần nữa an tĩnh xuống, lão đạo bất đắc dĩ thở dài, buông lỏng cần câu trong tay ra.
Tiếp theo hai tay lão đạo vung cực, từng phù chú huyền ảo mãnh liệt trào ra, phù chú xông lên bầu trời, rất nhanh đã bắt đầu may vá vết rách này.
Làm xong những chuyện này, tất cả lại khôi phục bình thường, thế nhưng lão đạo lại không có một chút buông lơi, khuôn mặt ưu sầu.
"Không biết còn có thể kiên trì bao lâu?" Lão đạo lắc đầu.
"Sư tổ, sư tổ." Lúc này, một người đạo sĩ trung niên ôm má xông tới.
Người này không ai khác, chính là người bán hàng rong bị Tiêu Trần tát bay ở trên đường lúc trước.
Nhìn bầu trời, đạo sĩ trung niên thở phào nhẹ nhõm, thận trọng hỏi: "Sư tổ, cái thứ kia lại bắt đầu à?"
Lão đạo gật đầu, lập tức nhíu mày một cái: "Huyền Dương Tử, không phải bảo cậu đi kết duyên sao? Trở về nhanh như vậy, còn nữa mặt mũi này là sao vậy?"
Nghe lời này, Huyền Dương Tử suýt chút nữa bật khóc.
Huyền Dương Tử vẻ mặt đưa đám nói: "Sư tổ, ngài không biết đấy thôi, tên kia căn bản không theo lẽ thường, trở tay đã cho con một cái tát."
"Phụt..." Tiểu Thiện bên cạnh nhìn khuôn mặt của Huyền Dương Tử sưng giống như bánh màn thầu, bật cười tại chỗ.
"Sư điệt thúc thúc, tên vô lại đó vừa nhìn là biết không phải người tu hành, ngài là đại năng cảnh giới Yên Diệt, sao lại không tránh được cái bạt tai đó vậy?"
"Đúng vậy!" Huyền Dương Tử lúc này mới phản ứng được.
Thiếu niên kia không có bất kỳ chân nguyên, nhìn qua chỉ là người thường, hơn nữa trên người cũng không có khí thế lăng lệ, gầy gầy ốm yếu cũng không quá giống võ phu.
Thế nhưng một tát đó ông ta đúng là không có né được, thực sự là thấy quỷ rồi.
Lão đạo lắc đầu: "Chớ xem thường bất luận là kẻ nào, quên lời ta nói rồi sao? Nếu là cuộc chiến sinh tử, sợ rằng cậu đã là một cỗ thi thể rồi."
"Ặc..." Huyền Dương Tử có chút lúng túng cúi đầu.
"Đúng rồi, thiếu niên kia có lời gì muốn nhắn cho ta không." Lão đạo vừa giúp Huyền Dương Tử kiểm tra tình trạng vết thương, vừa nói.
"Thiếu niên kia nói, để cho người quản lý đến trước mặt hắn nói chuyện, đau đâu đau..." Huyền Dương Tử kêu lên giống như giết heo.
Nhắc tới cũng kỳ, chỉ là một cái tát mà thôi.
Thế nhưng cái khuôn mặt sưng này làm thế nào cũng không tiêu tan được, linh dược cũng dùng không ít, mà cứ không khá lên.
Hơn nữa dường như ngày càng nghiêm trọng, giống như là có cây đuốc đốt ở trên mặt.
Lão đạo thuận tay vẽ vài cái phù chú, phù chú màu vàng phát ra lực hút mạnh mẽ, một chút lửa trắng gần như hư vô bị hút ra từ trên mặt sưng của Huyền Dương Tử.
"Phù..." Huyền Dương Tử thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cuối cùng không đau giống như lửa thiêu nữa.
Nhìn đốm lửa như có như không, Huyền Dương Tử tò mò hỏi: "Sư tổ, đây là lửa gì?"
Lão đạo khẽ vuốt càm: "Chắc là nghiệp hỏa chỉ có ở Minh giới trong truyền thuyết."
"Nghiệp hỏa?" Tiểu Thiện gương mặt hiếu kỳ: "Sư phụ, ngài nói đến ngọn lửa có thể đốt nghiệp lực hả?"
Lão đạo gật đầu, hơi xúc động: "Đồn rằng ngọn lửa này không thể bị thu phục, bây giờ nhìn lại, lời đồn cũng không phải là thật, chẳng qua là chúng ta ếch ngồi đáy giếng mà thôi."
Huyền Dương Tử nghe mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, lại là nghiệp hỏa, nếu không có sư tổ, sợ rằng mình đã bị thứ này đốt sạch.
Dù sao nghiệp hỏa trong truyền thuyết quá mức kinh khủng, tương truyền ngọn lửa này không cách nào bị dập tắt, vẫn sẽ luôn cháy tiếp.
"Chúng ta đi gặp người tuổi trẻ kia đi."
Lão đạo dắt Tiểu Thiện, từ trên trời cao bay xuống, Huyền Dương Tử thận trọng theo ở phía sau.
Tiêu Trần chăm chú nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm, chân mày nhăn lại thật sâu.
Tiếu Sương bên cạnh ăn mứt quả có chút ngạc nhiên, bởi vì lần đầu tiên cô ta thấy dáng vẻ cau mày của Tiêu Trần.
Trong lòng cô ta, Tiêu Trần là loại người trời sập xuống đều cười cho qua chuyện, hắn dường như chưa bao giờ lo lắng bất cứ chuyện gì.
Thế nhưng bây giờ, chân mày của Tiêu Trần lại nhíu lại.
Tiếu Sương biết, nhất định là có liên quan với tiếng sấm vừa rồi.
Nhắc tới cũng kỳ, ngày nắng như này lại có thể vô duyên vô cớ vang lên tiếng sấm.
"Công tử, có phải có chuyện gì không tốt hay không?" Tiếu Sương nói rồi đưa mứt quả còn dư lại trong tay cho Lưu Tô Minh Nguyệt, cô ta thực sự không chịu nổi cái vị ngọt này.

Bình Luận

0 Thảo luận