Thân hình Nghiệp Đồ Linh hóa thành một tia lưu quang, bỏ chạy rất xa, Ngưu Bảo Bảo đuổi theo không bỏ.
"Ngày hôm nay không tháo hết khớp xương của ông, tên ông đây sẽ viết ngược lại."
Tại một ngọn núi lớn non xanh nước biếc, nơi này là căn cứ Long tộc, Tàng Long Cốc.
Long Tiêm Tiêm ôm bắp đùi Tiêu Trần, khóc đến đất rung núi chuyển, còn vừa khóc vừa gào: "Ngài không thể như vậy, ngài phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi có hài tử của ngài, ngài không thể chuồn mất."
Khuôn mặt Tiêu Trần hiện đầy vạch đen, không phải chỉ là vỗ mông một cái thôi sao, bây giờ ngay cả con cũng có luôn.
"Buông ra."
"Không buông."
"Buông hay không buông?"
"Đánh chết tôi cũng không buông."
Đoạn thoại như vậy đã giằng co hai giờ rồi, đầu Tiêu Trần sắp nổ.
Bây giờ thực lực của mình không đủ, căn bản không có cách nào thoát khỏi một thân man lực của người này.
"Tôi có chuyện rất quan trọng phải xử lý."
"Mang tôi theo có thể ăn có thể đánh, cam đoan không thua thiệt."
Tiêu Trần đỡ trán, nào có ai đẩy mạnh tiêu thụ mình như thế.
"Tôi đi khôi phục thân thể, thực lực khôi phục thì sẽ trở lại."
Tiêu Trần có chút tuyệt vọng ngồi dưới đất, chỉ cần con hàng này không buông tay, cho dù hắn có bản lãnh gì cũng sẽ chạy không thoát.
"Mang tôi theo đi, tôi cam đoan sẽ nghe lời, ngài bảo tôi sinh một đứa con, tôi tuyệt đối sẽ không sinh hai đứa."
Tiêu Trần liếc mắt, trên tay bấm vài cái pháp quyết.
Trên Quỷ Tế Tham Ma đảo, trên Hỏa Liên nhô ra một hạt châu nhỏ màu đen.
Hạt châu đen như là sống lại, hoạt bát lanh lợi đến gần Hỏa Liên đang nở rộ.
Trên hạt châu nhỏ xuất hiện một chữ nhỏ thần bí, chữ nhỏ từ từ xoay tròn, biến thành một hắc động nhỏ.
Lúc này Nghiệp Đồ Linh cũng không ở trên đảo, đã bị Ngưu Bảo Bảo truy sát không biết đi nơi nào.
Một cánh tay đột nhiên đưa ra từ trong hắc động, trực tiếp hái chín cánh hoa chính giữa Hỏa Liên đi.
Cùng lúc đó, trong Tàng Long Cốc, trên tay Tiêu Trần đang nắm chín cánh hoa Hỏa Liên.
Tiêu Trần thở phào thật dài.
Hắn lấy được ba chữ nhỏ thần bí bên trong Thanh Đồng điện.
Hai cái trước có phong ấn và năng lực gia trì rất cường đại.
Duy chỉ có chữ cuối cùng ngoại trừ có thể chế tạo loại hắc động nhỏ thì hình như cũng không có chỗ nào xài được.
Không ngờ hôm nay tác dụng lớn lại ở chỗ này.
Bộ phận cốt lõi nhất Hỏa Liên bị hái đi, không biết có thể dẫn phát biến cố gì hay không.
Tiêu Trần quyết định sau khi khôi phục thân thể sẽ trở lại xử lý tốt di chứng trong chuyện này.
"Tiêm Tiêm, ngươi mang tộc nhân đi đến Long Mộ tránh điều tiếng. Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, Minh Giới chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ."
Tiêu Trần kéo kéo mặt Long Tiêm Tiêm nói: "Còn có thể đột phá đến Vô Chỉ Cảnh, ở trong Long Mộ đi, tạm thời không nên ra ngoài."
Nghe lời Tiêu Trần nói xong, đầu nhỏ của Long Tiêm Tiêm lắc như trống bỏi.
"Không nghe, không nghe, không nghe "
Tiêu Trần cố nén xung động đánh con hàng này thành chấn động não, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Cô đã lớn như vậy hẳn là nên nghe lời."
"Tôi không phải người, tôi là rồng." Long Tiêm Tiêm giành nói trước, suýt chút nữa làm Tiêu Trần nghẹn chết.
Tiêu Trần làm bộ đáng thương nhìn ông già bà cụ đứng một bên xem náo nhiệt.
Vẻ mặt lão giả lông mày trắng lúng túng nhìn Tiêu Trần, bất đắc dĩ buông tay.
Tiêu Trần hung hăng trợn mắt với ông ta, nỗ lực hướng cái miệng về phía Long Tiêm Tiêm, ý bảo ông ta qua đây nghĩ cách.
Lão giả lông mày trắng là người nhìn Long Tiêm Tiêm lớn lên, cũng coi như vú nuôi của cô ta.
Nếu như trên đời này ngoại trừ Tiêu Trần mà còn ai có thể khuyên được con rồng ngu ngốc này di chuyển, đoán chừng cũng chỉ có lão giả này.
Gương mặt lão giả khó xử, Tiêu Trần lại hung hăng trợn mắt nhìn ông ta, lão giả sợ đến run rẩy.
Lão giả lông mày trắng bất đắc dĩ đi tới bên cạnh Long Tiêm Tiêm nói: "Long chủ, cái gọi là nam nhi chí tại bốn phương, làm một nội trợ hiền thì không nên cầm cố bước đi của nam nhân nhà mình."
Vẻ mặt Long Tiêm Tiêm vô tội nhìn lão giả nói: "Nội trợ hiền là cái gì?"
"Phụt!" Lão giả lông mày trắng suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài: "Quả nhiên là một cái thùng cơm."
"Nội trợ hiền chính là người vợ, một người vợ tốt, là người giúp đỡ người đàn ông của mình vô điều kiện."
Lão giả nghiêm mặt nói, dáng vẻ như Tiêu Trần chính là cô gia nhà ông ta.
"Tôi ủng hộ phu quân, tôi chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông của tôi." Long Tiêm Tiêm tỏ ra đương nhiên.
Tiêu Trần thật sự muốn xé rách miệng hai con hàng này lại, mở miệng một tiếng phu quân, mở miệng một tiếng người đàn ông, gọi đến trôi chảy không gì sánh được.
"Buông ra."
"Không buông."
"Tiểu tổ tông, rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Tôi không phải tiểu tổ tông, tôi là nội trợ hiền của ngài, tôi mang thai con của ngài."
"Phụt."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận