Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 416: Người có tính cách cực kỳ mâu thuẫn

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:44
Tên râu dài xua xua tay, sắc mặt của anh ta không ngừng biến đổi giữa hai màu đen đặc và vàng kim.
Dường như trong cơ thể của anh ta có hai luồng ý thức đang tranh đoạt quyền khống chế thân thể.
Cuối cùng, luồng ý thức màu vàng chiếm được ưu thế, nhưng thân thể tên râu dài lại dần trở nên mờ ảo, giống như sẽ tiêu tán ngay lập tức.
"Cứu lấy... bầu... trời này, hãy cứu ... vô số sinh linh."
Tên râu dài nói xong lập tức giơ chiếc búa vàng trong tay lên, bổ thẳng xuống ngực mình.
"Giúp tôi, giết tôi."
"Oành!" Tên râu dài biến thành vô số đốm sáng tiêu tán trong không trung, những văn tự màu vàng kim trong thân thể to lớn kia cũng bùng nổ ầm ầm.
Tất cả lại khôi phục như cũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiêu Trần để ý thấy, sức ràng buộc của những văn tự màu vàng kim kia đã yếu đi rất nhiều, chỉ e rằng không bao lâu nữa những văn tự này cũng sẽ hoàn toàn biến mất!
Tiêu Trần lắc lắc đầu, cảm thấy hơi đáng tiếc: "Tôi còn chưa kịp hỏi tên anh, thế mà anh đã tiêu tán mất rồi."
Lãnh Ngưng không nhìn thấy sự biến hóa của người đàn ông râu dài, vì vậy, ở trong mắt Lãnh Ngưng, Tiêu Trần giống như một thằng thần kinh không ngừng lẩm bẩm, lầu bầu.
"Anh đã chết rồi còn bảo tôi giết anh, đồ thần kinh!"
Mặc dù ngoài miệng Tiêu Trần nói thế nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ.
Bởi vì trước khi ý thức còn sót lại của một vị Đại Đế tiêu tán, người đó sẽ không nói nhảm.
Chắc chắn vị Đại Đế đã chết này không thể chết thêm lần nữa, vậy thì anh ta có liên quan gì với mảnh trời này đây?
Trong nháy mắt Tiêu Trần lập tức nghĩ đến Kim Long số mệnh.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt hắn trở nên khó coi, vô số ý tưởng tràn vào trong đầu.
Tiêu Trần cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất của việc này.
"Tên râu dài đã canh gác ở Hư Không Vực Sâu quá lâu, vì vậy mới bị hư không ăn mòn."
"Sau khi bị hư không ăn mòn, anh ta buộc phải chết ở chỗ này, về sau đám Kim Long số mệnh kia vẫn lạc cũng không phải ý của tên râu dài."
"Nói cách khác, hết thảy đều là ý của tên râu dài đã bị hư không ăn mòn."
Tiêu Trần cảm thấy hơi chóng mặt, tình huống này khá phức tạp.
Có lẽ có hai tên râu dài, một tên là người bình thường, còn một tên khác chính là tên râu dài tà ác bị hư không ăn mòn.
Có lẽ những chuyện xảy ra ở địa cầu đều do tên râu dài tà ác thiết lập ra, vì vậy tên râu dài bình thường mới nói ra câu 'Giúp tôi, giết tôi' kia.
Thế nhưng mục đích của tên râu dài tà ác là gì, tại sao anh ta lại tạo ra cuộc vận động Tạo Đế oanh liệt như thế chứ?
Đầu Tiêu Trần đau nhói, hắn lắc đầu, chẳng lẽ bên trong số mệnh Kim Long có điều gì ẩn khuất ư?
Tiêu Trần lo lắng nhìn về phía bầu trời, trong Hư Không Vực Sâu không được đắn đo, bởi vì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Tên râu dài bị hư không ăn mòn, có khả năng ý thức của anh ta cũng không rõ ràng, Tiêu Trần không tin một câu nào của tên râu dài.
Bởi vì những lời này có thể là thật, cũng có thể là giả.
Tiêu Trần lắc đầu nhìn lên trời, dường như đang nói chuyện với thân hình to lớn đã tiêu tán kia.
"Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, bước chân lớn quá dễ bị tét háng lắm."
Tiêu Trần nói xong lập tức viết câu đầu tiên lên tấm bia mộ cực lớn bị lật lên.
"Không quy tắc, không thành tiêu chuẩn."
Tiêu Trần hài lòng nhìn dòng chữ như chó bò kia: "Có tiến bộ."
Vẻ mặt Lãnh Ngưng hiện lên sự chê bài, đúng là vô cùng xấu.
"Điều thứ nhất, làm người phải biết lễ phép."
Dưới dòng chữ to kia, Tiêu Trần lại viết tiếp một dòng nữa.
Tiêu Trần hài lòng gõ gõ trường đao được hóa thành từ tử khí trong tay.
"Cứ viết trước một dòng đã, về sau ai phạm phải chuyện gì thì lại bổ sung thêm là được."
Hắc Đao trong tay Tiêu Trần tan biến, hắn tiến về động nhỏ phía trước, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Lãnh Ngưng cũng không nói lời nào, chỉ đi sát phía sau Tiêu Trần.
Tiêu Trần vội vàng quay đầu lại khiến Lãnh Ngưng giật cả mình.
"Cô vợ nhỏ, cô đi theo tôi à?" Tiêu Trần nói với giọng đểu cáng.
Trong đôi mắt trên gương mặt lạnh lùng của Lãnh Ngưng hiện lên vẻ bối rối: "Tôi... tôi... không biết đường!"
Tiêu Trần vỗ trán nói: "Không có miệng để hỏi à?"
Gương mặt của Lãnh Ngưng đỏ bừng, ấp úng nói: "Tôi... tôi... cảm giác phương hướng của tôi rất kém."
Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một búng máu: "Dân mù đường thì nói là dân mù đường đi, còn cái gì mà cảm giác phương hướng chứ."
Lãnh Ngưng mạnh miệng nói: "Chúng ta là người tu hành, sao lại nói là dân mù đường được, chỉ là cảm giác phương hướng hơi yếu mà thôi."
Tiêu Trần nói đểu: "Con vịt chết còn mạnh miệng."
"Đi theo tôi đi, tiện thể nói cho tôi biết chuyện bên kia là như thế nào."
Tiêu Trần đi về phía trước, Lãnh Ngưng cảm thấy hơi bất ngờ, không ngờ Tiêu Trần lại dễ nói chuyện như vậy.
...

Bình Luận

0 Thảo luận