Mà giờ khắc này Yêu Hậu đã tự lo không xong, phá giới khí căn bản không bận tâm sống chết của cô ta, bắt đầu điên cuồng hấp thụ sức mạnh của cô ta.
Khí độ hủy diệt cuốn tới đánh về phía Tiêu Trần.
Mà lúc này, tiểu cầu phong ấn bị Tiêu Trần bóp vỡ, mảnh nhỏ màu đen hóa thành từng luồng sương mù màu đen vây quanh xoay tròn quanh Tiêu Trần.
Hồng Liên mạo hiểm tính mạng vọt đến bên người Tiêu Trần, cũng không nghĩ ngợinhiều được, muốn trực tiếp mang Tiêu Trần đi.
Nhưng cô ta mới vừa đụng tới ống tay áo của Tiêu Trần đã bị sương mù màu đen, trực tiếp hất đến thổ huyết bay ra ngoài.
Tiêu Trần quay đầu nhìn Hồng Liên, đột nhiên nở nụ cười, "Tôi nói rồi, người tốt có hảo báo."
"Cậu ở đây đùa gì thế, đi mau đi, không cần thể hiện làm gì." Hồng Liên rống to.
Lúc này, ánh sáng màu đen chói mắt sáng lên, vầng sáng trong nháy mắt xông phá tất cả, tua nhỏ rồi cuộn trào khí độ hủy diệt mãnh liệt mà đến.
Ba thanh trường đao hắc sắc mang theo một ít vẻ hư ảo xuất hiện ở bên người Tiêu Trần.
Tiêu Trần lặng lặng đứng ở giữa ba thanh trường đao, trên mặt có ý cười không rõ.
Tại nơi khí tức hủy diệt mênh mông, bóng dáng Tiêu Trần như một con thuyền lá nho nhỏ, tựa như lúc nào cũng có thể bị cắn nuốt.
Nhưng trong lúc đó Hàn Tử Kỳ và Hồng Liên lại ngẩn ngơ, giống như nhìn thấy một bóng dáng hư huyễn vĩ ngạn cực kỳ, lẳng lặng đứng phía sau Tiêu Trần.
Một bóng dáng hư ảo khiến người ta run rẩy từ nội tâm sinh ra từ nơi kia.
Khiến người ta không thể không quỳ rạp, cúng bái.
Tiêu Trần nhẹ nhàng chạm vào một thanh đao trong đó, mặt mang ý cười, lầm bầm lầu bầu nói.
"Lại là Tam Thệ Thiên Chinh, đã lâu, rất lâu, cũng chưa từng thấy chiêu này rồi."
Tiêu Trần thật không ngờ Tiêu Trần ma tính sẽ phong ấn một thức thiên chinh quyết này trong tiểu cầu,
Một chiêu này là do Tiêu Trần chân chính, khi chưa chia ra ba tính thần nhân ma chế tạo ra.
Một chiêu này ba người bọn họ đều biết, là chiêu thức chung của ba người bọn họ.
"Đi." Tiêu Trần nhẹ nhàng phất tay.
Một thanh trường đao trước mặt tự động bay ra, trường đao hóa thành một tia lưu quang, cắm thẳng vào trái tim Yêu Hậu.
Đao khí kinh khủng trong nháy mắt lưu chuyển ba nghìn dặm, cắt đứt từng đường khí độ hủy diệt.
Gió to chẳng biết lúc nào đã nổi lên, lay động tóc dài của Tiêu Trần bay loạn.
Tiêu Trần nhớ lại nam tử ôn văn nhĩ nhã kia, trong lòng sinh ra hào khí và kính nể vô biên.
Lòng dạ bực nào mới có thể sáng tạo ra chiêu thức như vậy.
"Ha ha." Tiếng cười của Tiêu Trần vang vọng toàn bộ thiên địa.
Tiếp đó ngôn ngữ khí phách truyền vào trong tai của mọi người, chấn nhiếp nhân tâm.
"Một hỏi, tranh quyền đoạt lợi khi nào sẽ dừng; hận, đời người khúc khuỷu khó đi. Một thề đến người, hồng trần thuộc về vân thanh!"
Thanh trường đao đầu tiên hóa thành lưu quang, phá vỡ khí độ hủy diệt cắm thẳng tắp vào trái tim Yêu Hậu.
Yêu Hậu chật vật quay đầu lại nhìn Tiêu Trần, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, lại rơi lệ đầy mặt.
Cô ta nhẹ nhàng nói một tiếng, "Cảm tạ."
"Rầm!"
Thân thể Yêu Hậu hoá thành bụi phấn, hoàn toàn chôn vùi trên đời này.
Cho dù vạn năm huy hoàng, cuối cùng cũng không ngăn nổi một hồi sương khói.
"Rầm!"
Dù Yêu Hậu chết, nhưng thanh phá giới khí kia lại căn bản không có ý dừng lại.
Khí độ hủy diệt vô biên điên cuồng quấn quanh gào thét, biến ảo thành một ác long dài vạn trượng, toàn bộ trời cao như cũng bị che lấp mất,
Ác long phát ra long ngâm cuồng bạo, lao thẳng tới Tiêu Trần.
"Đi!" Tiêu Trần mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào thanh đao thứ hai.
"Hai hỏi, sóng gió chiến tranh khi nào dừng; hận, chu tước khóc âm thầm thổ đan chí. Hai thề với địa, yêu phân gột sạch linh nhạc khởi!"
Thanh trường đao thứ hai nổ tung ầm ầm, một luồng chính khí vô cùng cuồn cuộn nhộn nhạo ra, nhất thời người người đều có cảm giác giống như ngọn mầm non mới mọc, gió xuân hiu hiu.
Chính khí cuồn cuộn hội tụ vào một chỗ, lao thẳng tới ác long vạn trượng.
Chính khí cuồn cuộn vọt thẳng lên, hóa thành một thần long vạn trượng bạch sắc, cắn một cái trên cổ ác long.
Ác long không cam lòng yếu thế lập tức đánh trả.
Hai loại khí tức hoàn toàn đối lập điên cuồng quấn quanh cắn xé.
"Rầm!"
Rất nhanh hai con cự long đồng thời tiêu tán, thiên địa hồi phục ánh sáng.
Lúc này, phá giới khí phát ra một tiếng hét dài, xông thẳng đến phía chân trời mênh mông, lại như phải rời khỏi thế giới này.
"Lại đây."
Tiêu Trần cong ngón tay búng ra, chạm vào thanh đao cuối cùng.
Trường đao lướt đi cực nhanh, đuổi theo trường thương xông thẳng vào bầu trời.
"Ba hỏi, sinh linh đồ thán khi nào dừng; hận, nhật nguyệt tranh huy ai thắng. Ba thề với trời, mặt trăng rơi phía tây nhật độc hành!"
Một luồng ánh sáng rực rỡ sáng lên ở trên thân đao.
Tia sáng càng lúc càng lớn, càng ngày càng xán lạn.
Một trượng, mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng, vạn trượng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận