"Chờ một chút. Cẩn thận Thiên Ma." Thiên Đạo cắn răng nói ra những lời này.
"Ừm?" Tiêu Trần nghe ra trong cách nói của Thiên Đạo có gì đó không đúng.
"Làm sao? Thiên Ma có vấn đề gì à?"
Thiên Đạo gật đầu: "Tôi đã tra xét gần nghìn năm nên hiểu rõ thật ra có hai Thiên Ma. Một kẻ là Thiên Ma Dương, một kẻ là Thiên Ma m."
Tiêu Trần nhíu mày. Tuy hắn đã từng đến Dị Độ Ma Vực một chuyến nhưng thời gian dừng lại rất ngắn, không hiểu rõ lắm về Thiên Ma
"Kẻ đi tới thế giới này của tôi chính là Thiên Ma Dương, tôi cảm thấy hẳn là Thiên Ma m còn đang nằm vùng ở Địa Cầu."
Tiêu Trần gật đầu, bước ra một bước.
"Cẩn thận m Thiên Ma. So với Dương Thiên Ma thì nó còn khó đối phó hơn nhiều."
Thiên Đạo nhìn Tiêu Trần đi thẳng không thèm quay đầu lại, lẩm bẩm: "Đúng là một nam nhân vô tình, ngay cả tên của người ta cũng không hỏi một tiếng."
Mắt thấy Tiêu Trần sắp biến mất trong cửa truyền tống, Thiên Đạo lớn tiếng hô lên:
"Anh tên là gì?"
"Tiêu Trần."
"Tại sao anh không hỏi xem tôi tên gì?"
Tiêu Trần nhẹ nhàng khoát tay áo rồi biến mất trong cửa truyền tống.
Thiên Đạo tức đến giậm chân bình bịch.
"Hầy!" Thiên Đạo xoay người đóng cửa lại, trong tay đột nhiên có thêm một đôi giày cao gót màu đen, ma khí biến thành giày cao gót đã sắp tiêu tán.
Từng sợi hàn khí bay ra từ tay Thiên Đạo, đóng băng đôi giày sắp tiêu tán.
Giày cao gót bị đóng băng nhìn giống như được làm bằng pha lê, cực kỳ xinh đẹp.
Thiên Đạo mang theo giày cao gót, vui vẻ nhảy múa trong thần điện.
Cô ta thật sự rất cô độc.
Trấn nhỏ tàn tạ, khắp nơi đều là đổ nát thê lương.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì Tiêu Trần biết mình đã trở về rồi.
Cả trấn nhỏ ngập ngụa tà khí. Tà khí ở đây đã nồng đậm đến mức đáng sợ, thậm chí còn xảy ra tình trạng thực chất hoá.
Tiêu Trần biết đây là kết quả do Lôi Trì Thiên Chinh đã phong bế nơi này.
Lôi Trì Thiên Chinh khiến tà khí chỉ có thể quanh quẩn ở trong cái trấn nhỏ này chứ không lan ra bên ngoài được.
Một động tác của Tiêu Trần nhân tính đã cứu toàn bộ Địa Cầu.
Cái chính là Lôi Trì Thiên Chinh vẫn là một sát chiêu. Tuy nó có năng lực phong ấn nhưng cũng không quá mạnh.
Nếu như Tiêu Trần trì hoãn thêm 3 năm 5 nữa thì tà khí ở đây sẽ nồng đậm đến mức có thể thực sự đột phá được Lôi Trì, trực tiếp chạy ra ngoài.
Tiêu Trần nâng tay phải và đưa ngón trỏ ra. Một viên tiểu cầu màu đen xuất hiện trên ngón trỏ của hắn
Tiêu Trần lấy tay ra nhưng tiểu cầu vẫn lơ lửng trên không trung như cũ.
Bàn tay Tiêu Trần bắt đầu kết ấn với tốc độ cực nhanh. Hắn muốn phong ấn chỗ này một cách triệt để, bao gồm cả cửa truyền tống kia.
Trong mảnh tinh không này, thuật phong ấn của Tiêu Trần nói thứ hai không ai dám xưng chủ nhật.
Tiêu Trần không chỉ có thể phong ấn vật sống mà ngay cả một vài thứ nhìn không thấy sờ không được cũng bị hắn phong ấn. Ví dụ như thời gian hoặc đại đạo.
Theo Tiêu Trần kết ấn, trên tiểu cầu xuất hiện một vòng xoáy nho nhỏ.
Vòng xoáy xoay tròn cực nhanh. Từ tâm vòng xoáy truyền ra một lực hấp dẫn khổng lồ, từng sợi tơ đen giống như xúc tu vươn khỏi tiểu cầu.
Lực hấp dẫn khổng lồ giống như nuốt chửng không cần nhai, hút sạch tất cả tà năng trong không trung.
Còn đám xúc tu kia thì kéo cửa truyền tống cách đó không xa vào trong vòng xoáy.
Vòng xoáy biến mất, cả vùng không gian rơi vào yên lặng.
Trong tiểu cầu có rất nhiều xiềng xích đen xuất hiện, khóa chặt cửa truyền tống lại.
Tiêu Trần thả thần thức ra. Sau khi xác định không để tí tà năng nào lọt lưới thì mới thu hồi tiểu cầu, chân đạp mạnh một bước rồi vọt thẳng lên.
Nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không dứt đón lấy ánh mặt trời tươi đẹp đã. Nước sông mạnh mẽ chạy xuôi trên mặt đất tạo thành âm thanh đinh tai nhức óc như trăm ngàn mãnh thú đang gào rống.
Trên mặt sông đang chảy xiết đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Một thiếu niên tóc dài phấp phới, thân mặc trường bào màu đen có vẻ nhẹ nhàng đang từ từ bay lên từ trong vòng xoáy.
Cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp cùng với linh khí nồng đậm đến khó mà tưởng tượng nổi khiến tâm tình Tiêu Trần cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Tiêu Trần bước ra khỏi vòng xoáy, từ từ đi trên mặt sông đang cuộn trào mãnh liệt.
Sông Hoàng Hà cuồn cuộn cùng với bóng dáng chậm rãi của Tiêu Trần hình thành cảnh tượng đối lập đánh sâu vào thị giác. Thoạt nhìn đúng là có tí cảm giác như tiên nhân.
Tiêu Trần chậm rì rì đi tới một trấn nhỏ gần nhất, chính là nơi Tiêu Trần nhân tính đã thả tiểu long bị phong ấn trong Đại Hà trấn ra.
Còn chưa kịp tới gần, Tiêu Trần đã cảm nhận được mặt đất đang rung lắc không ngừng.
Giống như có một con quái vật khổng lồ nào đó đang đi lại, hơn nữa trong tiếng ầm ầm này còn kèm theo cả tiếng người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận