Tiêu Trần khuyên can mãi, vừa lừa vừa dụ mới đưa được hai tỷ muội đi.
Nhìn vòng xoáy kia, Tiêu Trần hít sâu một hơi, đâm đầu đi vào.
"Cháo nước chén lớn nóng hổi vừa thổi vừa ăn, cháo nhỏ, trứng nước trà, trứng vịt muối nóng hổi bắp ngô đây, cháo trắng, bán trứng vịt muối cá tươi tới đến đây, cá rẻ rồi còn bán miến, phấn tử, gạo tẻ, gạo nếp bán tôm khô không vỏ, tôm tươi hồng, cá bạc mài dao mài keo, dao chặt thịt- "
Tiêu Trần sững sờ đứng trên đường cái, nhìn dọc phố đầy người bán hàng rong với tiếng rao hàng, phố thị người đến người đi ngựa xe như nước, nhất thời cứ như sinh ra một tia ảo giác, mình đã đi tới Hoa Hạ cổ đại.
"Mứt quả ngào đường đây- "
Một người bán hàng rong đi ngang qua bên người Tiêu Trần, Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực bật ra giống như con mèo nhỏ vậy.
"Oa oa cho tôi mười xiên." Lưu Tô Minh Nguyệt mở to mắt đầy sao lấp lánh nhìn mứt quả đỏ rực, còn như oan ức bị đánh lúc trước đã sớm quăng ra ngoài chín tầng mây.
Tiêu Trần có chút dở khóc dở cười, gọi người bán hàng rong lại.
Người bán hàng rong nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt cánh dài, thanh lệ thoát tục, cũng không biểu hiện quá kinh ngạc, nhưng khi nhìn Tiêu Trần, rõ ràng là có sửng sốt một chút.
Bởi vì mi tâm có cánh hoa, Tiêu Trần rất giống một cô gái, người bán hàng rong nhìn một hồi lâu, mới xác định chắc chắn Tiêu Trần là một nam thanh niên.
"Công tử, một đồng một xiên, rất mới, không lừa già dối trẻ." Người bán hàng rong nhiệt tình rao hàng.
"Lấy mười xiên." Tiêu Trần hào sảng vung tay lên.
"Được thôi." Người bán hàng rong vui đến mắt cũng híp lại.
Người bán hàng rong đưa mứt quả đã được gói kỹ cho Tiêu Trần: "Công tử mứt quả của ngài, tổng cộng mười đồng."
"Hắc?" Tiêu Trần sờ sờ trên người, có chút lúng túng xoa xoa đôi bàn tay.
Không có tiền, không sai, đường đường là Thôn Thiên Đại Đế thế mà lại không có tiền mua mứt quả.
Tiêu Trần không chỉ không có tiền, hơn nữa còn là rất nghèo, rờ tới cái túi cuối cùng trong người, cũng sờ không ra nửa đồng tiền.
"Hắc hắc-" Tiêu Trần cười một hồi, nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ.
"Ngài không có tiền à?" Người bán hàng rong kinh ngạc một hồi, nhìn qua chắc là công tử ca nhà nào, không nên không có tiền mà!
Tiêu Trần nhìn chung quanh một chút, suy tư có thể đoạt cướp cái gì gì đó hay không.
"Hàng của vị tiểu huynh đệ này hãy để tôi thanh toán." Đang lúc Tiêu Trần có ý tưởng nguy hiểm, một giọng nói hào sảng vang lên, tiếp đó một khối bạc vụn rơi vào trong tay người bán hàng rong.
"Tiền thừa không cần thối lại." Một người hán tử đầy râu quai nón, cõng cây đại đao, cả người thô ráp xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần.
"Tạ ơn đại gia." Người bán hàng rong cung kính cúi người vẻ mặt cười lấy lòng.
"Được rồi, được rồi, nên làm gì thì làm đi." Hán tử không nhịn được phất phất tay.
Đến khi người bán hàng rong rời khỏi, hán tử mới ôm quyền chào với Tiêu Trần, "Tại hạ vô địch Trung Châu Lưu Thiên Tứ, thấy tiểu huynh đệ cậu xương cốt kinh kỳ, hẳn sẽ là kỳ tài luyện võ, có hứng thú vào Thiên Đao môn của ta hay không."
Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu, biệt hiệu trâu bò thế này, còn có mùi giang hồ hoang dại nồng nặc là chuyện gì xảy ra?
"Không được, không được." Tiêu Trần nín cười lắc đầu.
Lưu Thiên Tứ vô địch Trung Châu ngẩn người, như là không ngờ tới Tiêu Trần sẽ từ chối mình, "Tiểu huynh đệ chưa từng nghe qua danh hiệu của tôi sao?"
"Chưa từng." Tiêu Trần thành thật gật đầu.
Lưu Thiên Tứ nhìn Tiêu Trần còn có Lưu Tô Minh Nguyệt đang liếm mứt quả, đột nhiên ồ một tiếng, dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.
"Tiểu huynh đệ, nhìn dáng vẻ của cậu, chắc là công tử gia đình giàu có, không quá hiểu thế giới bên ngoài, để tôi nói với cậu một chút."
"Không được, không được." Tiêu Trần vội vàng cự tuyệt, chính mình có chính sự phải làm, nào có thời gian nói vớ vẩn với tên đại hiệp này.
Thấy Tiêu Trần thần sắc kiên quyết, Lưu Thiên Tứ có chút bất đắc dĩ thở dài, "Xem ra duyên phận của cậu và tôi vẫn chưa tới, mà thôi."
"Tiền kia, tôi sẽ trả lại cho anh."
Nhìn Lưu Thiên Tứ thất vọng, Tiêu Trần cảm thấy hàng này còn rất đáng yêu.
"Vài đồng tiền quách, nói nó làm gì." Lưu Thiên Tứ hào sảng phất phất tay, trong tay Tiêu Trần nhiều thêm một thỏi bạc.
"Tiền này cậu cầm, đi ra khỏi nhà thì thứ này không thể thiếu được." Lưu Thiên Tứ ôm quyền: "Nếu như tiểu huynh đệ đã nghĩ thông suốt, thì tới khách sạn Duyệt Lai tìm tôi, tôi sẽ ở lại đây một thời gian."
Lưu Thiên Tứ đi rồi, Tiêu Trần đi dạo ở trên đường cái phồn hoa.
"Kỳ quái, vì sao linh khí mỏng manh như thế?" Mặc dù không có tu vi, nhưng Tiêu Trần vẫn có thể cảm thụ được linh khí nơi này mỏng manh đến có chút không bình thường.
Là động thiên của Đại Đế, làm sao có thể là chỗ như vậy?
Hơn nữa nơi đây người đến người đi, thoạt nhìn chính là một thế giới hoàn chỉnh, căn bản không giống như là động phủ thần tiên vượt khỏi trần gian.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận