"Cậu không thích hả?" Cửu Vĩ Yêu Hồ phong tình vạn chủng liếc nhìn Tiêu Trần.
"Phi, tôi là hạng người như thế sao?" Tiêu Trần ôm mũi, cố gắng không để máu mũi chảy ra.
"Nghĩ một đằng nói một nẻo." Cửu Vĩ Yêu Hồ che miệng không ngừng cười.
"Làm thế nào để đi đến Đại Địa Vô Tận vậy?" Tiêu Trần ôm mũi, vẻ mặt chính khí hỏi.
"Đơn giản lắm." Cửu Vĩ Yêu Hồ lấy ra một chiếc la bàn đen như mực, đắc ý giơ nó lên.
"Cô sẽ không sao chứ?" Tiêu Trần hơi lo lắng hỏi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ lắc đầu: "Ngụy trang là thiên phú của tôi, hơn nữa cũng không phải ở phía bên kia của các cậu, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ khó bị phát hiện."
Tiêu Trần vẫn có chút không yên lòng: "Không thì cô đưa đồ cho tôi, cô trở về bên kia trước, đi thẳng đến Địa Cầu đi. Nhóc đáng yêu đang canh giữ ở nơi đó, không ai dám đến đó gây rắc rối đâu."
"Cậu lo lắng cho tôi à?" Cửu Vĩ Yêu Hồ nghịch ngợm nháy mắt.
"Yên tâm đi, không phải ở bên kia, thiên phú ngụy trang của tôi ở đây chính là giọt nước vào biển rộng, không ai phát hiện được đâu."
Tiêu Trần trầm tư một lát, chính mình hoàn toàn không hiểu tình huống ở đây, nếu có Cửu Vĩ Yêu Hồ dẫn đường thì tình huống sẽ được cải thiện đáng kể.
"Vậy được." Tiêu Trần miễn cưỡng đồng ý.
"Nhìn cậu cả ngày già mà không đứng đắn, vậy mà cũng biết quan tâm người khác đấy." Cửu Vĩ Yêu Hồ mỉm cười, chọt nhẹ một cái lên la bàn đen.
"Nói nhảm lắm thế, lão yêu quái." Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm.
"Bớt đi, càng già sẽ càng có hương vị đấy." Cửu Vĩ Yêu Hồ nhướng mày, sau đó la bàn từ từ mở ra, một luồng hắc khí mãnh liệt tràn ra, bao phủ hai người.
Cảnh vật trước mặt đột nhiên thay đổi, không gian như ngừng lại, hai người đứng trong hư không.
Nhìn những thứ trước mặt, Tiêu Trần há to miệng, không nhịn được nói: "Vãi cả lìn."
Trước mặt là cái gì?
Một đại lục cực kỳ khổng lồ. Nó lớn đến mức nào ư?
Theo những gì mắt thường có thể thấy được, tất cả đều là lục địa, vô biên vô hạn, hoàn toàn không có điểm kết thúc, toàn bộ hư không dường như cũng bị ngăn cách.
Nếu không có người nói với Tiêu Trần rằng đây là một ngôi sao, Tiêu Trần sẽ nghĩ rằng mình đã đến tận cùng của hư vô.
Hơn nữa xung quanh đại lục được bao quanh bởi rất nhiều các mặt trời.
Mỗi mặt trời này đều rất lớn, nhưng ở trước mặt đại lục vô biên này, chúng nhỏ bé như một hạt bụi.
"Thứ này lớn đến mức nào vậy?" Tiêu Trần nuốt nước miếng, vô thức hỏi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ giang hai tay: "Cũng không biết nữa, chưa từng đi hết, nói cách khác là chưa từng có ai đi hết nó."
Bây giờ Tiêu Trần đã hiểu việc tất cả sinh linh đều sống trên một ngôi sao là có ý gì rồi.
Nơi này con mẹ nó không phải là một ngôi sao, đây là một vũ trụ khổng lồ vô biên.
"Đi về trước đi, đừng há miệng nữa, giống như một thằng nhà quê mới lên tỉnh ấy." Cửu Vĩ Yêu Hồ cười trêu chọc một câu, kéo Tiêu Trần đáp xuống một đại lục.
Nơi Cửu Vĩ Yêu Hồ đáo xuống là một thành phố khổng lồ.
Có hai mặt trời treo trên bầu trời, nhưng nhiệt độ không cao, độ ấm vừa phải.
Người đi bộ trên đường phố có đủ loại sinh vật kỳ quái, số lượng Nhân tộc dường như cũng không nhiều lắm.
Tiếng thét to của những người bán hàng rong, tiếng nô đùa của trẻ em, tiếng làm việc của những bà chủ, không khí yên vui tràn ngập khắp nơi, tất cả đều không khác gì cuộc sống trần tục mà Tiêu Trần quen thuộc.
Không có bóng tối, không có náo động, không có bạo ngược, mọi thứ dường như thật yên bình.
Điều này hoàn toàn khác với những gì Tiêu Trần tưởng tượng.
"Nơi này tên là Thiên Duyệt thành, có lẽ... ừm... lớn bằng Địa Cầu!" Cửu Vĩ Yêu Hồ cố gắng miêu tả.
Tiêu Trần đã có chút chết lặng, đã từng nhìn thấy một đại lục lớn như vậy, thành phố này có thể so với một ngôi sao, Tiêu Trần cũng không ngạc nhiên gì nữa.
Cửu Vĩ Yêu Hồ dẫn Tiêu Trần, vừa đi vừa giải thích: "Có khoảng hai tỷ sinh linh sống ở đây, Nhân tộc, Dị Nhân tộc, Yêu tộc và Hoa tộc là những tộc đông dân nhất, lên đến hàng trăm triệu, những tộc nhỏ khác nhiều không kể xiết."
"Này, đó là Hoa tộc." Cửu Vĩ Yêu Hồ cười hì hì chỉ vào chỗ náo nhiệt ở phía trước.
Hai cô gái trẻ xinh đẹp đang biểu diễn một bài hát múa, thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh linh.
"To... quá... Phi... Đẹp quá." Tiêu Trần nhìn không chớp mắt, lau nước miếng trên khóe miệng.
"Hoa tộc không có nam giới, chỉ có nữ giới. Các cô ấy có thể tự sinh sản, hơn nữa gần như không bao giờ già, mỗi người đều cực kỳ xinh đẹp. Có muốn cảm nhận một chút không?" Cửu Vĩ Yêu Hồ nói xong, cười tủm tỉm chỉ tay vào một tòa nhà gỗ hoa lệ cách đó không xa.
Tòa nhà lớn chiếm diện tích rất rộng, trang trí cực kỳ xa hoa, nhưng lại tràn đầy vẻ phong trần, lão tài xế nhìn thoáng qua cũng biết rõ nơi này làm gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận