Kết quả cuối cùng là có vô số người bị chôn cùng Tiểu Duyệt.
Tiêu Trần lắc đầu, đột nhiên nhớ đến nụ cười của Tiểu Duyệt, Tiêu Trần chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười sạch sẽ đến vậy.
...
Hình ảnh không ngừng nhấp nháy, Nghiệp Hỏa màu vàng trên người Tiêu Trần càng ngày càng mờ nhạt, thậm chí còn có xu thế biến thành màu đen.
Trong số đó, phần lớn đều là việc tốt do Tiêu Trần ma tính làm ra, Tiêu Trần có chút líu lưỡi, rốt cuộc tên này giết bao nhiêu người thế?
Mẹ nó, nói là đại ác chân chính cũng không quá đáng đâu!
Còn về phần Tiểu khả ái trái tim tràn đầy thánh mẫu kia, ngược lại không có một chuyện giết người bừa bãi nào cả.
"Ôi chao, may mà còn Tiểu khả ái để dựa vào!" Tiêu Trần bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng, lá bùa trên trán đột nhiên rơi xuống, hóa thành vô số điểm tinh quang rồi từ từ tiêu tán.
Lúc này, màu sắc Nghiệp Hỏa trên người Tiêu Trần đã đến cực hạn màu vàng và màu đen, hiện ra một màu xám quỷ dị.
Tiêu Trần giật giật khóe miệng, muốn lao ra khỏi dòng dòng sông Nghiệp Hỏa, nhưng lại sợ mình vẫn chưa ra khỏi phạm vi bao phủ của đại trận.
Tiêu Trần bất đắc dĩ chỉ đành tiếp tục đi về phía trước.
Cũng may, Nghiệp Hỏa thiêu đốt trên người hắn lúc này rốt cuộc đã không thay đổi nữa, vẫn luôn hiện ra màu xám.
Một giờ sau, Tiêu Trần chui ra khỏi dòng dòng sông Nghiệp Hỏa.
"Phù..." Nhìn bầu trời xám xịt và tình huống trước mặt, Tiêu Trần có thể xác định mình đã đi ra khỏi phạm vi bao phủ của đại trận.
"Ôi chao ơi, cửu tử nhất sinh, cửu tử nhất sinh..." Tiêu Trần vui vẻ lẩm bẩm, hoàn toàn không có biểu hiện sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Trở về phải cảm ơn người ta thật tốt mới được, lá bùa đó đã cứu một cái mạng nhỏ của mình."
Đồng thời, Tiêu Trần cũng tò mò không biết Quán chủ Bạch Vân Quan là thần thánh phương nào, rõ ràng có thể ảnh hưởng đến nghiệp lực của một người.
"Có lẽ là thủ đoạn của thánh nhân." Đây là suy đoán của Tiêu Trần, dù sao Hoa Hạ trước giờ đã sản sinh ra thánh nhân.
Tiêu Trần thả Lưu Tô Minh Nguyệt ra, ngồi trên hồ lô, ngựa không dừng vó tiếp tục chạy đi.
Trải qua đại kiếp nạn lần này, Tiêu Trần kiểm tra lại cơ thể của mình.
Sau khi bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, thân thể trong suốt sạch sẽ, hơn nữa làn da mơ hồ có thần quang lưu chuyển, xem ra không phải không có lợi ích.
Sau khi bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, có lẽ có khả năng đưa Kim Cương Biến đến cực hạn.
Hơn nữa, Tiêu Trần cũng phát hiện Nghiệp Hỏa màu xám trong cơ thể rõ ràng không biến mất, mà dừng lại ở vị trí trong trái tim hắn.
Đây là một niềm vui bất ngờ, Tiêu Trần thử khống chế những Nghiệp Hỏa màu xám đó đi đến tay mình.
"Oành!"
Trên nắm tay Tiêu Trần, một ngọn lửa xám bốc cháy hừng hực.
"Tốn xăng ghê."
Tiêu Trần vui buồn thất thường vung tay về phía trước, kết quả là một ngọn lửa màu xám thực sự lao ra, đánh thẳng vào ngọn núi trước mặt.
"Haizzz, mẹ nó chưa mạnh lắm." Tiêu Trần vô lực đá xoáy.
Nhưng nghĩ đến đặc tính của Nghiệp Hỏa, Tiêu Trần lại bình thường trở lại, thứ này là để dẫn đốt nghiệp lực đấy, không phải dùng để tăng cường lực phá hoại.
Tiêu Trần rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục móc ra một cái vạc lớn ngâm nước thuốc.
Lần này thân thể bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, lợi ích mà nó mang lại cho Tiêu Trần thật không thể tưởng tượng nổi.
Nếu ví von thì thân thể của Tiêu Trần bây giờ giống như một miếng sắt.
Và những gì Tiêu Trần phải làm trong Kim Cương Biến là rèn miếng sắt đó thành thép.
Còn lần này Nghiệp Hỏa đốt cháy tương đương với đốt cháy hoàn toàn tất cả tạp chất trong miếng sắt này.
Quan trọng nhất là Nghiệp Hỏa đã thiêu rụi toàn bộ cơ thể của Tiêu Trần.
Lục phủ ngũ tạng, thậm chí cả nhãn cầu vốn không dễ gì dám chạm vào cũng bị đốt cháy.
Hơn nữa, Tiêu Trần tin tưởng trên thế giới này sẽ không có hỏa diễm thứ hai nào có hiệu quả có thể so sánh với Nghiệp Hỏa.
Điều này đã giúp Tiêu Trần tiết kiệm rất nhiều thời gian. Điều mà Tiêu Trần phải làm bây giờ là rèn luyện nhiều lần miếng sắt này cho đến khi nó trở thành thép.
Tiêu Trần ngâm mình trong nước thuốc, vui vẻ gõ gõ lên trán của Lưu Tô Minh Nguyệt bên cạnh cái vạc lớn.
"Coi chừng cho ca ca nha. Lần này sẽ mất khoảng ba giờ, sắp tới sẽ nguy hiểm đấy. Nếu còn dám mơ mơ màng màng nữa, tôi sẽ treo ngược cô lên đánh đó."
"Ừm." Lưu Tô Minh Nguyệt hung hăng gật cái đầu nhỏ, giơ nắm đấm nhỏ thề son sắt: "Yên tâm đi, Đại Đế ca ca, ta giữ vững tinh thần mà."
"Ông đây tin cô được mới tài." Tiêu Trần trợn trắng mắt, hít sâu một hơi rồi ngâm cả người vào trong cái vạc lớn.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn Tiêu Trần đang nhắm chặt hai mắt trong nước thuốc, cảm thấy chơi rất chi là thú vị.
Đôi mắt cô nhóc quay tròn lấy trong Bách Bảo túi ra một chiếc cần câu nhỏ.
Sau đó, không biết từ đâu móc ra một cái đùi gà bự bóng nhẫy, treo nó vào lưỡi câu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận