Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 772: Thứ vô liêm sỉ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Bắp đùi trắng nõn như ngọc của Lưu Tô Minh Nguyệt lộ ra.
"Anh làm cái gì vậy hả, đồ háo sắc." Lưu Tô Minh Nguyệt đè lại váy của mình, khuôn mặt nhỏ mắc cỡ đỏ bừng.
Tiêu Trần nhìn Lục Liễu cười nói: "Ông không cho, ngày nào tôi cũng vén váy của Minh Nguyệt lên, sớm trưa tối mỗi buổi một lần."
"Cậu, cậu, cậu..." Lục Liễu tức giận đến lắp bắp.
"Ông đây chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như cậu cả."
Tiêu Trần khẽ búng đầu Lưu Tô Minh Nguyệt cười nói: "Ơ không phải giờ nhìn thấy rồi sao?"
"Rồi rồi rồi, mẹ nó đừng vén nữa. Tôi có thể cho cậu một thanh đao, nhưng không thể là Thương Vân được, bởi vì Thương Vân thật sự quá quan trọng, không thể xảy ra sai sót."
"Có thể." Tiêu Trần vốn chỉ muốn một thanh đao mà thôi, cũng không phải muốn Thương Vân.
Trực tiếp gọi tên Thương Vân cũng chỉ để dễ ra điều kiện mà thôi.
Lấy được một thanh đao từ tên yêu đao như mạng, Tiêu Trần thấy mình có thể ra ngoài khoác lác cả đời
"Này, cầm lấy rồi mau cút!" Lục Liễu ném ra một đoản đao màu đen, lập tức xoay người sang chỗ khác.
Tiêu Trần tiếp lấy đoản đao, đao chỉ dài khoảng một xích, càng giống như chủy thủ hơn, có điều không cong như chủy thủ, đây là một thanh đao thẳng.
Thân đao vỏ đao đều đen kịt, ở dưới thái dương cũng không có một tia phản quang, lộ ra tà khí âm lãnh.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, tuy rằng không phải trường đao mình thường dùng, nhưng với thân thể bây giờ, loại này đao chắc chắn là thích hợp nhất.
"Lão già này vẫn tâm lý phết nhờ!" Hình tượng của Lục Liễu ở trong lòng Tiêu Trần đột nhiên tăng vọt.
Lưu Tô Minh Nguyệt leo lên vai Tiêu Trần, kéo miệng hắn chỉ chỉ Lục Liễu rụt rè nói: "Lục Liễu đại nhân khóc."
"Ồ?"
Tiêu Trần nhìn về phía Lục Liễu, quả nhiên thấy bả vai con hàng đó đang run run, hình như đang khóc thật.
"Ha ha!" Tiêu Trần cười như điên ngay tại chỗ.
"y dà lão Liễu à, đừng đau lòng chứ, ông yên tâm tôi sẽ quý trọng thanh đao này mà."
Tiêu Trần chạy tới khẽ vỗ chân Lục Liễu, dáng vẻ ti tiện.
"Cậu cậu cậu cút ngay cho ông đây, ông đây cả đời này đều không muốn nhìn thấy cậu nữa."
Lục Liễu thút thít, bộ dạng đau lòng sắp chết.
"Đừng như vậy chứ, tình huống cụ thể của cây đao này ông còn chưa nói với tôi nữa!"
Đối với đao, Tiêu Trần từ trước đến nay đều đối đãi rất chăm chút, giống như con của mình, phải hiểu biết rõ ràng từng chỗ một.
Lục Liễu vừa lau nước mắt, vừa không nhịn được nói: "Đao tên Độc Hồn, nguồn gốc không biết, lấy được từ một tòa Thần điện thanh đồng."
"Đao linh là một con bò cạp nhỏ, thanh đao này có thể phóng đại cảm giác đau đớn lên gấp ba mươi lần, chỉ cần bị cắt thôi, người bị cắt cũng có thể đau chết."
Mắt Tiêu Trần sáng lên, mình không có kinh mạch, không thể dùng Thiên Chinh Quyết.
Đặc tính của thanh đao này vừa lúc ăn khớp với đặc tính của mình hiện tại.
Tiêu Trần rút Độc Hồn ra, một con bò cạp nhỏ màu tím đi ra từ thân đao, mắt đầy vô tội nhìn Tiêu Trần.
"Úi dà, còn là một em bé đáng yêu nữa."
Tiêu Trần khẽ búng đầu bò cạp nhỏ, nó vui vẻ híp mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ.
Tiêu Trần cùng đao từ trước đến nay hữu duyên, đao dù tà tới đâu, vào tay Tiêu Trần rồi thì đều thành bé ngoan cả.
Lục Liễu thấy một màn này, tức giận đến ngứa răng.
Bởi vì con bò cạp nhỏ đó vẫn luôn lạnh nhạt với ông ta, nếu chọc nó thì nó còn đâm ông ta nữa.
Giờ thì hay quá, thân với tên hư hỏng mới quen như thế, Lục Liễu có thể không đau lòng sao?
Lục Liễu quay đầu, mắt không thấy tâm không phiền.
"Lão Liễu, cảm ơn nhá!" Tiêu Trần dùng Độc Hồn khẽ vỗ lên chân Lục Liễu.
Lưỡi đao sắc bén, rất thoải mái phá vỡ vỏ cây trên người Lục Liễu.
Sau đó một tiếng hét thảm kinh thiên động địa vang lên.
"Đau đau, đau đau đau!" Lục Liễu ôm chân chửi loạn.
"Mẹ nó cậu bị ngu à? Dùng Độc Hồn đi cắt chân ông đây ôi da!"
"Chạy mau, Minh Nguyệt."
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn Lục Liễu với vẻ mặt lưu luyến, cuối cùng vẫn phất tay.
"Lục Liễu đại nhân, tạm biệt."
"Hì hì khà khà, tạm biệt cục cưng."
Lục Liễu đau đến mặt biến hình, nhưng vẫn phải nặn ra một nụ cười, đúng là làm khó ông ta.
Lưu Tô Minh Nguyệt lấy Sơn Thần Ngọc ra, Sơn Thần Ngọc kinh qua một năm chữa trị của Sơn Linh, đại khái rốt cuộc khôi phục nguyên trạng, lại mở ra thông đạo thì cũng không phải chuyện gì khó.
Sơn Thần Ngọc phát ra từng luồng lưu quang, mở một con đường phía trước hai người.
Tiêu Trần thoáng cái nhảy tiến vào.
"Cô nương ta phải xuất giá rồi, thế nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ tới người ấy..."
Tiêu Trần tự dưng muốn hát bài này.
"Ai ya, anh thật đáng ghét, cứ hát mấy bài hát kỳ kỳ quái quái thế." Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần, bứt tóc Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhức đầu: "Đúng vậy, sao ông đây lại hát bài này vậy ta? Khó hiểu thiệt."
Hai ngày này Kính Hoa tông rất náo nhiệt, rất nhiều người tới.

Bình Luận

0 Thảo luận